Chương trước
Chương sau


“Cẩn thận một chút!”

Tần Ninh đột nhiên mở miệng.

Tuyết Kiêu Dung vừa muốn gật đầu.

Đột nhiên âm thanh đùng đoàng lúc này vang lên.

Thông đạo dưới chân nứt ra, một con mãng xà cự đầu bay lên, miệng mở lớn, trực tiếp cắn về phía Tuyết Kiêu Dung.

“A…”, sắc mặt Tuyết Kiêu Dung sợ hãi, nàng ta kinh sợ hô lên, nhưng bàn tay lại nắm chặt trường kiếm, một kiếm chém ra.


Bùm… Một tiếng nổ tung trầm thấp vang lên, thân ảnh Tuyết Kiêu Dung thụt lùi.

Cự xà kia lúc này đầu bị thương, thân ảnh thụt lùi.

Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung lại càng mang theo vẻ tham lam.

Một tiếng xoạt vang lên, đầu con cự mãng lại thè lưỡi hướng về phía Tuyết Kiêu Dung.

Nhìn thấy cảnh này, Tuyết Kiêu Dung hơi biến sắc mặt.

Cự mãng này có thực lực Thiên Nhân lục bộ, tốc độ đánh giết đã khiến nàng ta bất ngờ không kịp đề phòng.

Đây là lần thứ hai lại tới, càng là sức mạnh hung hãn.

Nếu chống cự thì bản thân sẽ bị thương.

Phụt… chỉ là đột nhiên.

Một đường kiếm mang cắt đầu cự mãng.

Sau lưng cự mãng, thân ảnh Tần Ninh lúc này xuất hiện.

“Không sao chứ…”

Nhìn về phía Tuyết Kiêu Dung, Tần Ninh cười một tiếng.

“Ngươi...”

“Ta nhắc nhở cô…”, Tần Ninh lại nói: “Có nguy hiểm ta có chút có thể cảm nhận được, nhưng nguy hiểm ở đây ta không thể cứ một câu một câu lại nói với cô được”.

Tuyết Kiêu Dung hừ một tiếng.

Nàng ta ở Thính Tuyết Sơn trang nhiều năm nay luôn là đệ tử cấp đầu của Thính Tuyết Sơn trang, thiên kiêu đương thời, tuổi con trẻ đã là cảnh giới Thiên Nhân ngũ bộ.

Nàng ta cho tới bây giờ đều là thiên kiêu băng sơn nữ thần trong mắt người ngoài.

Nhưng Tần Ninh… lại khiến nàng ta có chút không lạnh lùng nổi.

Tên này quá đáng ghét.

Tiếp tục đi sâu vào.

Dọc theo đường đi xuất hiện không ít huyền thú cổ quái, mỗi con thực lực đều không tầm thường.

Chỉ có điều lần này Tần Ninh ở phía trước, Tuyết Kiêu Dung ở phía sau.

Xuất hiện bốn năm con huyền thú cảnh giới Thiên Nhân lục bộ, thất bộ đều bị Tần Ninh giết chết.

Tuyết Kiêu Dung rốt cuộc không nhịn được.

“Tần Ninh, ngươi rốt cuộc tu hành thế nào?”

“Rõ ràng là Thiên Nhân tứ bộ, ta cảm thấy linh thức của ngươi mạnh hơn người bình thường”,

“Hơn nữa tốc độ và sức mạnh ra tay cũng không thể thách thức…”, nhìn thấy Tuyết Kiêu Dung không hiểu, Tần Ninh cười một tiếng.

“Đơn giản, thiên phú đó!”

Tần Ninh lười biếng nói: “Cô nhìn kỹ một chút, thiên phú của cô rất mạnh, mạnh hơn một bậc so với thiên tài bình thường”.

“Mà ta thuộc về yêu nghiệt càng mạnh hơn một bậc so với cô”.

“Cô có thể suy nghĩ một chút, thiên tài bình thường nhìn thấy cô sẽ cảm thấy bản thân cũng là thiên tài mà, so sánh với cô lại kém xa”.

“Mà bọn họ so sánh với võ giả thông thường thì lại mạnh hơn không ít”.

Tuyết Kiêu Dung nghe đến lời này, không nhịn được gật đầu một cái.

Đạo lý chính là đạo lý này.

Nhưng Tần Ninh lại tán dương bản thân như vậy… thật là không biết xấu hổ! Nào có ai tự khen bản thân là thiên tài yêu nghiệt tuyệt thế không?

“Vậy ngươi…”

“Đừng nói”, Tần Ninh lúc này ngắt lời: “Cô không phải băng sơn nữ thần của Thính Tuyết Sơn trang sao? Băng sơn nữ thần là dáng vẻ gì? Nói thì rất rất ít, gần như không nói, vậy sao cô nói nhiều như vậy…”

“Ngươi... Ta...”

“Được rồi, đừng nói nữa!”

Tần Ninh nhìn về phía trước, từ từ nói: “Có chút đồ...”

Tuyết Kiêu Dung lúc này tức giận. Lần đầu tiên có người bảo nàng ta nói nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.