Tuyết Kiêu Dung nhất thời hừ lạnh nói: “Nhất định có bẫy!”
“Nếu đã như vậy thì chờ đi, người bố trí sập bẫy rồi, chúng ta há miệng chờ sung!”
Tần Ninh nói xong nhìn bốn phía quảng trường.
Trên vách đá khắc vẽ từng đường ấn văn phức tạp, để lộ ra vẻ vắng lặng.
Bàn tay vung lên.
Từng đường huyền ấn xuất hiện, ngưng tụ ra từng đường văn ấn phức tạp tối tăm, bao trùm trong ấn văn trên vách tường.
Dần dần hai thân ảnh giống như dung hợp với vách tường.
Tần Ninh cười nói: “Thiết lập một đường ảo trận, trước tiên ngồi tĩnh tọa tu hành ở đây đi!”
Tuyết Kiêu Dung cũng gật đầu.
Hai thân ảnh ngồi xếp bằng dưới đất.
Thời gian dần dần trôi qua.
Khoảng nửa ngày, bên trong thông đạo quảng trường có mấy đường khí tức lúc này xuất hiện.
“Thật sự có người tới!”
Tuyết Kiêu Dung kinh ngạc nói.
“Ngươi chắc chắn như vậy? Ngộ nhỡ không phải lấy tay của Thánh Nhân thì sao?”
“Không thể!”
Tần Ninh từ từ nói: “Nếu đám người kia bày bẫy, đó chính là đang nghĩ sẽ có người cướp lấy cơ duyên của bọn họ”.
“Cho nên trước tiên bọn họ đến đây lấy cơ duyên”.
“Bọn họ? Ngươi biết là ai?”
Tần Ninh nhìn vị trí cửa thông đạo, hắn từ từ nói: “Thiên Đế các!”
Lúc này ở vị trí cửa thông đạo, mười mấy thân ảnh lần lượt đi ra.
Mười mấy người kia cẩn trọng quét mắt nhìn bốn phía quảng trường, phát hiện không người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/315815/chuong-3566.html