Chương trước
Chương sau


Một người có bộ dáng tầm hơn ba mươi tuổi đang đi về phía này, trên người mặc một bộ áo giáp, dáng người cao lớn, làm cho người ta có cảm giác là vô cùng cường đại.

“Nhị ca!”

Nhìn người vừa đến, Tiên Hàm cười ha ha.

Trên thực tế, Tần Ninh cũng chú ý tới.


Khi đối mặt với Tiên Vô Tân hay Tiên Vũ Sinh, Tiên Hàm đều không gọi phụ thân hay huynh trưởng.

Chỉ có Tiên Nhân là hắn ta gọi muội muội.

Và người trước mắt hắn ta gọi là Nhị ca.

Tần Ninh thầm than thở trong lòng.

Xem ra, mấy vạn năm trôi qua, Tiên Hàm vẫn chưa thể nào xoá bỏ được khúc mắc trong lòng.

Chuyện này, chỉ sợ là cả đời Tiên Hàm cũng không thể nào vượt qua.



Năm ấy khi Tiên Hàm sinh ra, không thể khai môn, không thể ngưng mạch cũng không thể trở thành võ giả, ngay lập tức trở thành trò cười tại Thiên Ngoại Tiên.

Mới đầu mọi người cũng kính sợ cái danh một trong những thiếu chủ của Thiên Ngoại Tiên đó.

Nhưng mà một người thiếu chủ chẳng thể tu luyện, dần dần cũng không có ai thèm quan tâm.

Làm nhục, chửi mắng đều là chuyện thường tình.

Tiên Vô Tận cũng nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ duy nhất Tiên Hạo và Tiên Nhân là chú ý tới Tiên Hàm.

Bởi vậy Tiên Hàm luôn khắc ghi mối ân tình của họ, cũng cố gắng trở nên thân thiện.

Khoảng khắc này đây, khi nhìn thấy Tần Ninh, Tiên Hạo vẫn cung kính cúi người, thái độ khách sáo.

U Vương! Cho dù hắn chính là Thiên Nhân thất bộ cũng không cần phải khách khí như vậy mà.

"Chỗ này xây dựng cũng ra dáng phết đấy".

Tần Ninh nhìn quanh bốn phía, chậm rãi lên tiếng.

Lúc này Tiên Hạo gật gật đầu đáp: "Nơi này được gọi là đài diệt Ma, hơn một nghìn đệ tử của Thiên Ngoại Tiên đều đóng quân ở đây".

"Mấy thứ đó cũng là để lỡ đám Ma tộc bên trong tâm Trái Đất có xông lên thì còn đối phó được".

Tiên Hạo chỉ vào hai cái đường hầm ở hai hướng Nam, Bắc: "Nếu thật sự bị Ma tộc đánh lén, phá được trấn thủ mà xông ra khỏi mặt đất thì phía trên còn có đại trận, bốn phía là những vách núi khổng lồ, Ma tộc cũng chỉ có thể ra ngoài từ hai con đường kia".

"Bọn ta sẽ canh giữ cửa ra, cầm cự cho tới khi chi viện ngoài Thiên Ngoại Tiên chạy đến”.

Tần Ninh gật gù, không thể không nói, thiết kế rất tốt.

"Tần công tử, tam đệ, hai người cứ nghỉ ngơi trước đã!"

"Không cần đâu".

Tần Ninh mở miệng nói: "Đi thẳng xuống dưới xem thử luôn đi!"

"Việc này...", "Nhị ca, không có sao đâu".

Tiên Hàm cười khúc khích nói: "Bây giờ ca cũng đang ngứa tay đấy, ta cũng vậy nữa, lần này tiến vào mà không giết được vài tên ma vương thì còn ý nghĩa gì nữa chứ!"

Nghe vậy Tiên Hạo cũng quát lớn: "Không được làm càn".

"Thời gian gần đây, đám Ám Vũ Ma đó có vẻ yên tĩnh tới lạ thường, nếu giờ lại vào trêu chọc chúng, khó nói sẽ xảy ra chuyện gì".

"Vâng vâng vâng!"

Tiên Hàm gật đầu đáp: "Bọn ta sẽ cẩn thận!"
Tiên Hạo gật đầu, dẫn hai người đi về phía trung tâm của đài.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.