Tần Ninh nhìn đại điện, cười nói: “Ta cũng nên chọn hai món thôi!”
“Bàn Cổ Linh Băng!”
Tần Ninh nhìn một khối băng trên một trụ đá rồi cười rộ lên.
“Đây là thứ gì?”
“Thứ tốt, có thể tăng hồn lực đấy!”
Tần Ninh không giải thích thêm, trực tiếp lấy luôn.
Bàn Cổ Linh Băng, hắn nhớ mãi không quên.
Vốn dĩ thứ này cũng không thuộc về đại lục Vạn Thiên, Bắc Thương Đế Quân đoạt được từ trong cấm địa.
Dùng để tẩm bổ thần hồn Băng Hoàng của hắn là không thể tốt hơn.
Nếu không, cả ngày ở cùng Cốc Tân Nguyệt, bị cắn nuốt thần hồn Băng Hoàng, hắn coi như có thể khôi phục, thì tốc độ
khôi phục cũng không bằng tốc độ Cốc Tân Nguyệt cắn nuốt.
Hơn nữa Cốc Tân Nguyệt có thể cắn nuốt hồn lực thần hồn Băng Hoàng của hắn để nâng cao thiên tư của mình.
Tần Ninh cũng vui vẻ cho Cốc Tân Nguyệt cắn nuốt.
Có Bàn Cổ Linh Băng, tuyệt đối có thể cho thần hồn Băng Hoàng lớn mạnh lên.
Kể từ đó, uy năng thần hồn thăng cấp, ngược lại cũng có thể chịu đựng được.
“Món cuối cùng...”
Tần Ninh suy nghĩ một lúc, không định lấy cho chính mình.
Tần Ninh đi tới trước một cây trụ đá, trích ra máu tươi, lấy một bình ngọc xuống.
Mở bình ngọc ra, mùi thơm của đan dược đợc khuếch tán.
“Huyền đan Tam Vị?”
Thạch Cảm Đương lúc này khẽ động, không khỏi kinh ngạc nói.
“Thật sự có tồn tại huyền đan này sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314144/chuong-1895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.