Thạch Cảm Đương không có hỏi nhiều, ánh mắt sáng lên.
Tần Ninh cười cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên bàn ngọc.
Sau một khắc, một giọt máu tươi chảy ra.
Bàn ngọc kia bỗng vỡ vụn, vàng Thánh Nhũ, trong nháy mắt hóa thành một vệt sáng vàng.
“Muốn chạy?”
Tần Ninh giễu cợt một tiếng, bàn tay nắm chặt.
Tiếng điện đùng đùng vang lên.
Vàng Thánh Nhũ vào lúc này co đầu rút cổ, không dám phát ra một cử động nhỏ nào.
Tần Ninh mạ vàng ra, ý bảo Thạch Cảm Đương giao ra búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.
Búa rìu đều có tay cầm rất dài, đứng sững ở trước người Thạch Cảm Đương, cao gần hai mét, không hề hợp rơ với bộ dáng thiếu niên của Thạch Cảm Đương chút nào.
Tần Ninh hai tay nắm vàng Thánh Nhũ, vuốt ve búa Khai Linh và rìu Trảm Thần.
Ngay sau đó, hai món chí bảo như được mạ vàng, bắn ánh sáng ra bốn phía.
Vàng Thánh Nhũ cứ như vậy dung hợp vào.
Thấy vậy, Thạch Cảm Đương nôn nóng tiếp nhận búa Khai Linh và rìu Trảm Thần, sau đó sắc mặt mừng như điên.
“Cảm ơn sư tôn!”
Thạch Cảm Đương có thể rõ ràng cảm giác được hai món binh khí tiện tay lúc này trở nên hoàn toàn khác biệt.
“Viên Viên, cô muốn cái gì?”
“Kiếm!” Diệp Viên Viên từ từ nói: “Công tử nói ta hiện tại thích hợp dùng kiếm, công tử chọn cho ta một thanh đi!”
“Kiếm...”
Tần Ninh từ từ nói: “Cô và Sương Nhi đều thích hợp luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314143/chuong-1894.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.