Đi vào đại sảnh, Tần Ninh mở miệng nói: “Chớ tự ý động vào bất kỳ vật gì”.
Ba người gật đầu.
Lúc này, đi vào điện bên trong, ba người mới phát hiện, toàn bộ đại điện có hai hàng chất đầy gần như là đủ loại chí bảo.
Huyền khí!
Huyền đan!
Còn rất nhiều món mà bọn họ không gọi được tên đều bày ở đây.
Đây đơn giản là một nơi chứa bảo.
Trong lúc nhất thời, Thạch Cảm Đương nhìn mà sững sờ.
Chỉ là nghĩ đến lời Tần Ninh nói, Thạch Cảm Đương cũng đứng tại chỗ, vẫn chưa động thủ.
“Đúng là nơi này rất tốt, nhưng tuyệt đại đa số đồ đạc ở đây cũng không thể động vào”.
Tần Ninh lần nữa nói: “Ta nói rồi, lão già Bắc Thương Đế Quân kia vô cùng keo kiệt, đến chết cũng keo kiệt, mấy thứ này
đã bị dính bùa chết”.
“Đừng nói là huyền cảnh Tạo Hóa, dù là linh cảnh Niết Bàn muốn cứng rắn phá tan cũng sẽ chỉ có một con đường chết”.
Tần Ninh vừa nói, nhìn các món đồ trong đại điện.
“Những thứ kia, ta có thể lấy đi năm món, ba người, mỗi người chọn một thứ đi”.
Nghe vậy, Thạch Cảm Đương tức thì lộ ra sắc mặt vui vẻ.
Hắn ta biết mà, nếu như không thể lấy đi dù chỉ một món thì sao sư tôn lại dẫn bọn họ đi tới nơi này chứ.
Nhìn bảo vật rồi chết thèm à?
“Sư tôn”.
Thạch Cảm Đương lập tức nói: “Búa Khai Linh và rìu Trảm Thần của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314142/chuong-1893.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.