Tần Ninh lúc này có vẻ mặt hơi tái.
Thạch Cảm Đương, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng hiểu được, nhìn Tần Ninh có vẻ dễ dàng lấy ra năm món chí
bảo, thực ra lại phải trả giá cái giá cực lớn.
“Bắc Thương Đế Quân đúng là không phóng khoáng, chết rồi nhưng cũng thà là để cho mấy thứ này bị lãng phí ở nơi đây
chứ không muốn chia sẻ cho người khác”.
Thạch Cảm Đương không khỏi mắng.
Tần Ninh cười nói: “Những thứ này đều là lão ta dùng tính mạng để đổi lấy, có điều lão ta chết quá đột ngột, những thứ này, coi như là khoe ra thành tựu cả đời của mình”.
Thật ra Tần Ninh không chỉ khuyên Bắc Thương Đế Quân một lần là đừng có đến cấm địa.
Cấm địa ở đại lục Vạn Thiên, nếu không đến một cảnh giới nhất định thì sẽ phải chịu chết.
Dù là hắn cũng không thể dễ dàng vượt qua.
Chỉ là Bắc Thương Đế Quân hết lần này đến lần khác đạt được phú quý trong nguy hiểm, từ đó thành nghiện, không chịu nghe khuyên bảo.
Kết quả cuối cùng là tự làm mình bị cuốn chết!
Tần Ninh cũng không thấy lão ta có gì đáng trách.
Mỗi người đều có con đường mình phải đi.
Bắc Thương tự chọn con đường này, chính lão ta cũng không hối hận.
Tần Ninh không quá dây dưa về chuyện này.
“Các ngươi ở đây chờ ta!”
Tần Ninh nhìn về chỗ sâu, nói: “Kính Bắc Thương hẳn là đang ở bên trong, chẳng qua ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/314145/chuong-1896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.