“Được rồi. Ba người tự tìm một nơi chuyên tâm tu hành ở đây đi!”
Tần Ninh chậm rãi nói: “Ta cũng phải bắt đầu tu hành thêm một lần”.
“Vâng!”
Tần Ninh dặn dò nói: “Nhớ kỹ, ở đây, những linh tài nào mà mọi người biết thì có thể tùy ý hái, nhưng nếu không biết thì nhất định không được chạm vào”.
“Rõ!”
Ba người lần lượt rời đi.
Tần Ninh thở dài một hơi, nhìn xung quanh. Chọn một chỗ, sải bước chân, đi sâu vào khe núi rộng lớn dưới lòng đất.
Những bông hoa với vô số dáng vẻ khác nhau, những cây đại thụ chọc trời, cả vùng cỏ xanh mượt.
Càng vào sâu bên trong, phong cảnh trong khe Nam Thiên càng khiến mọi người cảm thấy đặc biệt.
Tần Ninh lại không quan tâm đến chuyện này.
Thực ra, hắn ta quen thuộc với nơi này đến nỗi không thể quen thuộc hơn được nữa.
Năm đó, hai đứa nhóc Minh Uyên và Thiên Thanh Thạch nói muốn xây dựng một vườn thuốc như vậy, cầu xin Thanh Vân rất lâu, cuối cùng Thanh Vân mới đồng ý.
Nhưng nhóc Thanh Vân kia chỉ qua quýt cho xong chuyện.
Cuối cùng, vẫn là Tần Ninh đưa ra quyết định, muốn làm thì làm to một chút.
Khe Nam Thiên được sinh ra.
Nơi này do chính tay hắn tạo nên thì sao hắn lại không quen thuộc cho được.
Sau đó, Tần Ninh đi mất nửa ngày trời thì tới giữa một mảnh rừng. ! Rừng núi bạt ngàn với những cây cổ thụ cao hàng chục trượng, cành lá xum xuê, tươi tốt.
Tần Ninh nhìn xung quanh, cuối cùng tùy ý chọn một cây cổ thụ, ngồi xuống, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312549/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.