Dọc theo con đường tiếp tục tiến về phía trước, Tần Ninh mang theo Vân Sương Nhi, Diệp Viên Viên, ông què cùng Tiểu Thanh vẫn bước đi rất chậm rãi như trước.
“Thật ra cô có thể đánh bại Mộc Dung Nhi chỉ với bảy chiêu. Mặc dù cô ta có cảnh giới Linh Luân tầng 5 còn cô chỉ mới đạt tới tầng 3, nhưng bản thân cô ta lại nâng cao cảnh giới bằng cách dựa rất nhiều vào đan dược, cảnh giới tầng 5 của cô ta hoàn toàn không ổn định”.
“Đối với đối thủ, không được có một chút mềm lòng nào”.
Nghe vậy, Vân Sương Nhi gật đầu: “Sương Nhi biết lỗi rồi”.
“Ta không khiển trách cô, mà ta chỉ mong cô có thể hiểu được sự thật này. Mềm lòng với kẻ khác chính là tàn nhẫn với chính mình. Người bị hại, có thể không chỉ có mỗi một mình cô”.
Vân Sương Nhi lại gật đầu.
“Khe Nam Thiên, đến rồi!” Tần Ninh nhìn về phía trước, gương mặt hiện lên một nụ cười.
Đến rồi sao?
Nhìn ngọn núi hoang vắng phía trước, cả Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên đều ngẩn ra.
Những gì hiện ra trước mặt bốn người và một con bò chỉ là một ngọn núi hoang vắng, hơn nữa còn hết sức cằn cỗi, cỏ mọc không nổi, xung quanh những ngọn núi khác cũng chỉ cao chừng mấy chục thước, càng giống như những đống đất cao hơn.
Đây là nơi chứa đầy linh dược và bảo vật trời đất trong truyền thuyết, nhưng nếu thêm vào mấy nấm mồ, thì trông chẳng khác nào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312548/chuong-298.html