Đối với người khác mà nói, đó có thể là địa ngục, nhưng đối với hắn thì đó là thiên đường.
Tần Ninh cũng không quan tâm đến những bóng người đang tháo chạy kia, vẫn tiếp tục đi sâu vào trong.
Chỉ là lần này, mọi người càng thận trọng hơn, những dấu hiệu lần lượt xuất hiện đã thể hiện rõ ràng sự khác thường của nơi này.
Từ từ, mấy chục bóng người đến một quảng trường hình tròn.
Xung quanh quảng trường lát đá tứ phía nhẵn nhụi, chỉ là lúc này lại đầy những vệt loang lổ.
Tần Ninh dừng chân, nhìn tường đá chung quanh, thổn thức không thôi.
“Công tử… nơi này âm u đáng sợ quá…”
Vân Sương Nhi không nhịn được, trầm giọng nói.
Xung quanh như chứa đầy sự u ám khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, giống như đây là một chiến trường cổ xưa vậy.
Không chỉ vậy, bầu không khí cũng mang đến cho người ta một cảm giác ớn lạnh.
“Đừng sợ, ta ở đây rồi!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười, thở ra một hơi, ánh mắt không ngừng thay đổi, nhìn tường đá bao quanh.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên một bức tường đá ở hướng tây bắc.
Tiến lên phía dưới chân tường đá, Tần Ninh vung tay một cái, một loạt đường linh văn xuất hiện vào lúc này, linh văn ngưng kết linh thần đang không ngừng hội tụ, phải đến hơn hàng trăm đường.
Những linh văn kia không ngừng gom sát lại, chầm chậm tỏa ra một luồng khí tức không hề đáng sợ.
Cuối cùng, tất cả linh văn quấn lấy nhau, ngưng tụ lại thành một chữ “Mở”.
“Mở!”
Giọng nói trầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312526/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.