Chương trước
Chương sau
Đối với người khác mà nói, đó có thể là địa ngục, nhưng đối với hắn thì đó là thiên đường.
Tần Ninh cũng không quan tâm đến những bóng người đang tháo chạy kia, vẫn tiếp tục đi sâu vào trong.
Chỉ là lần này, mọi người càng thận trọng hơn, những dấu hiệu lần lượt xuất hiện đã thể hiện rõ ràng sự khác thường của nơi này.
Từ từ, mấy chục bóng người đến một quảng trường hình tròn.
Xung quanh quảng trường lát đá tứ phía nhẵn nhụi, chỉ là lúc này lại đầy những vệt loang lổ.
Tần Ninh dừng chân, nhìn tường đá chung quanh, thổn thức không thôi.
“Công tử… nơi này âm u đáng sợ quá…”
Vân Sương Nhi không nhịn được, trầm giọng nói.
Xung quanh như chứa đầy sự u ám khiến cho người ta cảm thấy rất lạnh lẽo, giống như đây là một chiến trường cổ xưa vậy.
Không chỉ vậy, bầu không khí cũng mang đến cho người ta một cảm giác ớn lạnh.
“Đừng sợ, ta ở đây rồi!”
Tần Ninh khẽ mỉm cười, thở ra một hơi, ánh mắt không ngừng thay đổi, nhìn tường đá bao quanh.
Cuối cùng ánh mắt hắn dừng lại trên một bức tường đá ở hướng tây bắc.
Tiến lên phía dưới chân tường đá, Tần Ninh vung tay một cái, một loạt đường linh văn xuất hiện vào lúc này, linh văn ngưng kết linh thần đang không ngừng hội tụ, phải đến hơn hàng trăm đường.
Những linh văn kia không ngừng gom sát lại, chầm chậm tỏa ra một luồng khí tức không hề đáng sợ.
Cuối cùng, tất cả linh văn quấn lấy nhau, ngưng tụ lại thành một chữ “Mở”.
“Mở!”
Giọng nói trầm thấp, Tần Ninh vỗ tay, âm thanh nứt vỡ răng rắc răng rắc vang lên. Lúc này, bức tường đá kia đột nhiên bắt đầu rạn nứt.
Một vầng linh quang bao phủ bức tường đá, khiến cho tất cả mọi người không thể nào nhìn rõ cảnh vật trong đó.
“Minh Ung, Thiên Ám, hai ngươi theo ta vào trong!”
Tần Ninh nhàn nhạt nói: “Những người còn lại chờ ở đây!”
Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ và những người khác đều gật đầu.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi theo sau Tần Ninh, hai ngươi Minh Ung và Thiên Ám cũng gật đầu theo sát.
Năm bóng người trực tiếp bước vào trong không gian của bức tường đá rồi biến mất.
Vân Khánh Tiêu, Vân Khánh Ngữ nhìn xung quanh, nói: “Cẩn thận canh gác!”
m thanh của tiếng bước chân vang lên, hàng chục bóng người chia ra đứng rải rác ra ở các vị trí.
Huyền Minh đại trận, Vạn Linh vực, trong không gian kỳ dị này rốt cuộc còn ẩn giấu bí mật không thể tưởng tượng nào nữa. Lúc này, Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ cũng đang rất hoang mang và mơ hồ.
Thân là những người thống trị đế quốc Vân Lam - một trong mười đại đế quốc mà ở tại nơi này, cả hai đều không dám làm càn.
Nhưng Tần Ninh đối với nơi này lại vô cùng quen thuộc, giống như là đang thoải mái tiến vào trong vườn hoa phía sau nhà mình vậy.
Trong bức tường đá kia rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì, không một ai biết được.
Mà cùng lúc này, năm bóng người tiến vào trong bức tường đá, một làn sóng không gian quét qua, trước mặt năm bóng người xuất hiện trước một ngọn núi nhỏ.
Ngọn núi nhỏ đó cao cả trăm mét, cây cối xanh um tươi tốt mọc lên như rừng.
Tần Ninh cũng không nói nhiều, dẫn theo bốn người tiến về phía đỉnh núi.
Sau đó, năm bóng người xuất hiện trên đỉnh núi.
Lúc này, đỉnh núi rộng lớn hơn khi họ nhìn từ xa gấp mấy lần
Hơn nữa xung quanh đỉnh núi, sát bên vách núi dựng đứng, hàng loạt bia đá đứng sừng sững sừng sững.
Lúc này, nhìn vào những tấm bia đá dựng đứng sừng sững kia, hai mắt Minh Ung và Thiên Ám nhìn trân trân, hoàn toàn không nói nên lời vì kinh ngạc.
“Huyền Dương quyết - Linh quyết kế thừa của đế quốc Vân Dương!”
“Đây là... Thương Thiên Ấn, chiêu thức truyền thừa của đế quốc Thương Nghiễm!”
Hai người cùng nhìn vào tấm bia và cảm thán.
Xung quanh vách núi, tổng cộng có ba mươi bảy tấm bia đá, trên mỗi tấm bia đá đều khắc rõ ràng mấy chữ lớn.
Những chữ lớn đó lại chính là linh quyết của ba vị hoàng, bảy vương, chín soái và mười tám thiên tướng đã làm chấn động cương quốc Bắc Minh năm đó.
Nhìn thấy cảnh này, cơ thể của hai người đều bắt đầu run lên bần bật.
“Kích động cái gì chứ?”
Tần Ninh liếc nhìn hai người bọn họ một cái, nói: “Đống linh quyết này không phù hợp với các ngươi!”
Lời này vừa nói ra, hai người run lên cười.
Tần Ninh đứng ở chính giữa, nhìn xung quanh, nói: “Linh quyết thực sự phù hợp với các ngươi là ở đây!”
Hắn vung tay một cái, trong nháy mắt, ba mươi bảy tấm bia đá phát ra tiếng ầm ầm ầm.
Từng đường từng luồng ánh sáng như thác nước, đột nhiên chiếu xuống dưới chân Tần Ninh.
Không lâu sau, dưới chân Tần Ninh biến ảo ra từng đường từng tia ánh sáng.
Tia ánh sáng xuất hiện, ánh sáng khuếch tán ra xung quanh.
Lấy Tần Ninh làm trung tâm, mặt đất dưới chân từ từ nứt ra.
Một trận pháp ánh sáng hình ngôi sao năm cánh xuất hiện vào lúc này.
“Qua đây!”
Tần Ninh nhìn hai người họ, trực tiếp lên tiếng.
Minh Ung và Thiên Ám vội vã bước về phía Tần Ninh.
Ngón tay điểm một cái, giữa hai tay Tần Ninh đột nhiên xuất hiện hai viên ánh sáng.
“Không cần làm gì, chỉ cần tĩnh tâm chờ đợi là được!”
Tần Ninh căn dặn một câu, rồi trực tiếp vung tay một cái, vào lúc này, một sự chuyển động kinh sợ từ từ chấn động.
m thanh vù vù vang lên, trên ấn đường của hai người Minh Ung và Thiên Ám bỗng xuất hiện một ấn kí.
Không lâu sau, hai đốm sáng kia tan biến vào trong đầu của hai người họ.
Khoảnh khắc tiếp theo, hai người mở mắt, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Bắc Minh Kình!”
“Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết!”
Trong phút chốc, cơ thể hai người không khỏi run rẩy.
“Sao có thể…”, Minh Ung không khỏi run lên: “Bắc Minh Kình chính là do lão tổ lập ra năm đó, nhưng mấy vạn năm nay, trong hoàng thất Bắc Minh chỉ có bốn quyển đầu, trải qua hàng vạn năm đổi thay, năm quyển còn lại sớm đã bị thất truyền rồi…”
“Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết, là do Thiên Thanh Thạch lão tổ truyền lại, trong học viện Thiên Thần cũng đã không còn nhìn thấy nữa rồi…”
Hai người bọn họ lúc này vô cùng bàng hoàng.
“Các ngươi tưởng rằng, tiên tổ của các ngươi đều là đồ ngu sao?”, Tần Ninh mỉm cười nói: “Thứ đồ vô giá thế này, đương nhiên là lúc nào cũng cần phải lưu lại một bản!”
Nghe vậy, hai người gật đầu.
Tần Ninh nói không sai.
Chỉ là những chuyện này đều đã xảy ra mấy vạn năm trước, sao Tần Ninh có thể biết rõ tường tận như vậy chứ?
Lúc này, cả hai đều cảm thấy khó tin.
Tần Ninh lại nói: “Được rồi, các ngươi đi ra ngoài trước, lần này tiến vào Vạn Linh vực, hai người các ngươi lấy được Bắc Minh Kình và Thanh Đạo Hoàng Kiếm quyết, chuyện này sẽ giúp thực lực hoàng thất Bắc Minh và học viện Thiên Thần tăng lên một bậc!”
“Nhưng nên nhớ kỹ, không được đụng vào bất cứ món đồ nào khác ở nơi này! Bằng không, các người sẽ chết không có chỗ chôn thây, đừng trách ta đã không nhắc trước!”
“Vâng vâng vâng!”
Hai người gật đầu ngay lập tức.
Tần Ninh lúc này đứng yên tại chỗ, không rời đi.
Hai người Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi lúc này khá tò mò.
Linh quyết kế thừa của 37 vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất kia để lại, có thể nói là vô giá, nếu như ai có được nó, người đó nhất định sẽ có khả năng trở thành bá chủ của toàn bộ Cửu U đại lục.
Nhưng Tần Ninh có vẻ không hề động tâm.
Vân Sương Nhi không nhịn được nói: “Công tử, nếu như lấy ra những linh quyết này, e rằng toàn bộ Cửu U đại lục sẽ nổi cơn sóng gió!”
“Không cần!”
Tần Ninh cười nhạt: “Những linh quyết này, đều ở trong đầu của ta...”
Tần Ninh không nói nhiều, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Trong chớp mắt, trong trận pháp ánh sáng hình ngôi sao năm cánh kia, những tia sáng lại lần nữa xuất hiện.
Lúc này, trên ba mươi bảy tấm bia đá, từng đường từng đường khí tức ngang tàng quét qua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.