Vù…
Tiếng vù vù vang lên vào lúc này, dưới chân Tần Ninh đột nhiên hiện lên ánh sáng, ngưng tụ thành một chùm tia sáng, bao phủ cả người của hắn.
Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi nín thở, nhìn thấy cảnh này, cả hai người đều hoang mang mơ hồ.
Nhưng lúc ấy, Tần Ninh vẫn đứng tại chỗ cũ, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của hắn lại xuất hiện ở trong một sơn cốc non xanh nước biếc.
Bước vào trong sơn cốc, từng đường từng tia khí tức mạnh mẽ hiện lên vào lúc này.
Trong sơn cốc, mấy chục bóng người đang đánh nhau. Trong mấy chục người đó, phần lớn là những thanh niên trẻ tuổi, thậm chí có một vài người trông khá non nớt.
“Sư tổ!”
“Sư tổ trở về rồi!”
Đột nhiên, trong đám người vang lên một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ.
Mấy chục người lần lượt dừng lại, khi nhìn thấy Tần Ninh, họ vội vàng chạy băng băng tới, đồng loạt quỳ xuống – phình phịch phình phịch.
“Bái kiến sư tổ!”
“Bái kiến sư tổ!”
Hàng chục người đó đều tỏ ra cung kính trên mặt xen lẫn nét mừng rỡ.
“Đứng dậy đi!”
Tần Ninh phất tay, nhìn mấy chục người thế này, trong lòng cũng nổi lên một cơn sóng lớn.
“Minh Uyên, Thiên Thanh Thạch, sư tôn của các con đâu?”
“Sư tôn đang bế quan tu luyện ạ, con sẽ đi gọi ngay!”, Minh Uyên mặc áo xanh, mày như kiếm, mặt mày chính trực, lúc này lại đang cười tươi như hoa, vội vàng đứng dậy.
“Không cần đâu, các con dẫn ta đi!”
“Vâng!”
Hai người lúc này đứng dậy, dẫn Tần Ninh tiến vào trong sơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312527/chuong-277.html