Tiểu tổ tông Tần Ninh lại không sợ trời không sợ đất nữa rồi.
Nhưng lần này thì khác.
Lần trước chém giết Vô Song Vương của đế quốc Vô song là đã hoàn toàn gây thù với đế quốc Vô Song rồi.
Lần này lại là năm đại đế quốc.
Mà mỗi một đế quốc đều không hề yếu hơn đế quốc Vân Lam.
Thậm chí hai đế quốc Vân Dương và Thương Nghiễm gộp lại còn mạnh hơn đế quốc Vân Lam.
Phạm Đông Lưu kia cũng sững sờ, không ngờ rằng một thiếu niên lại có thể nói ra những lời ngang ngược đến vậy.
Phạm Đông Lưu hừ lạnh nói: “Nhóc con, ngươi không sợ chết đúng không”.
Lão ta nói xong liền vung tay ra đánh về phía Tần Ninh.
“Hỗn láo!”
Ông què lúc này bước ra đánh lại.
Bốp...
Trong nháy mắt, tiếng đánh nhau vang lên.
Ông què đấm ra, hai người va chạm.
Sắc mặt Phạm Đông Lưu kia liền biến đổi, vội vã lùi về sau.
“Giết!”, Tần Ninh nói.
Ông què không còn do dự nữa mà đuổi theo, kiếm máu Sinh Tử chém ra.
Kiếm máu Sinh Tử hấp thụ sát khí hàng chục ngàn năm, huyết khí nồng đậm đến cực điểm. Năm đó, số người chết dưới kiếm này thật sự là đếm không xuể.
Kiếm này giết ra, huyết khí và sát khí bay đầy trời. Một tiếng phập vang lên, cơ thể của Phạm Đông Lưu kia chia làm đôi, máu tươi chảy tràn trề.
Giây phút ấy, tất cả mọi người đều cảm nhận được một vị máu tanh.
Tần Ninh chậm rãi nói: “Muốn chiếm núi Bắc Uyên? Nếu thế thì cũng là Tần Ninh ta chiếm, các ngươi là cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312525/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.