Lời nói vừa dứt, thanh niên kia vẫy vẫy tay.
Mấy bóng người lần lượt lên trước vây quanh Tần Ninh.
“Thế nào? Muốn đánh nhau?”
Tần Ninh nhìn mấy người, sắc mặt lạnh nhạt.
“Thằng nhóc, công tử ta cho ngươi một cơ hội mở ra thì đó là vinh hạnh của ngươi, biết không?”, thanh niên kiêu ngạo nói: “Nói cho ngươi biết, ta chính là thất hoàng tử Dương Nguyên đến từ thượng quốc Linh Ương!”
“Ờ!”
Tần Ninh ờ một tiếng rồi nói: “Vậy gì liên quan gì đến ta, linh trận cầu là ngươi mua, không tự mở được thì chỉ có thể chứng minh bản thân ngu ngốc thôi!”
Tần Ninh vừa nói dứt lời thì xoay người muốn đi ngay.
“Đứng lại!”, Văn sư kia lúc này cũng bước lên trước một bước, nhìn Tần Ninh.
“Nhóc con, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, mở linh trận cầu, hoặc là chết ở đây!”
Văn sư lạnh lùng nói: “Đừng cho rằng ở đây là Vân Yên các thuộc sở hữu của đế quốc Vân Lam mà chúng ta không dám giết người. Trong mắt của thượng quốc Linh Ương chúng ta, đế quốc Vân Lam chỉ là một đế quốc mà thôi”.
Quốc, đế quốc, thượng quốc, cường quốc không phân ra đẳng cấp rõ ràng trên cả đại lục, nhưng ai cũng biết, sự cách biệt giữa các bậc.
Nghe lời này, khóe miệng Tần Ninh hơi nhếch lên.
“Được rồi, được rồi!”
Tần Ninh xua xua tay, vẻ mặt chán chường: “Nếu ta không mở thì xem ra hôm nay các ngươi sẽ không bỏ qua cho ta đúng không”.
“Nhưng ta muốn nói, nếu ta mở được linh trận cầu thì các ngươi buộc phải thả ta ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312482/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.