“12 quả, gã này điên rồi sao?”, Vân Khánh Ngữ không kìm được mà nói: “Hắn phải biết, một quả Vân Trung Lam Yên ở các đế quốc khác mà cống cho những hoàng đế đế quốc kia thì đủ để giành được thân phận chủ một quận thành đấy!”
“Hoàng thúc, hắn vốn không quan tâm tới quả Vân Trung Lam Yên”.
Lúc này, Vân Sương Nhi nhẫn nhịn nói ra lời mình muốn nói.
Nếu cha và chú biết, Tần Ninh muốn 12 quả là đã tính tất cả những người bên cạnh mình thì có lẽ là muốn nôn ra máu.
“Cho đi!”
Vân Khánh Tiêu vung tay lên nói: “Đợi lát nữa ta sẽ đích thân đưa tới cho hắn”.
“12 quả, không thiếu một quả!”
“Nữ nhi cáo lui!”
Vân Sương Nhi khom người cúi chào rồi định rời đi.
“Từ từ đã, Sương Nhi”.
Vân Khánh Tiêu vội vàng nói: “Tần công tử có nói, lúc nào thì hắn chuẩn bị rời đi không?”
“Không ạ…”
“Hả?”
Vân Khách Tiêu trong lòng thật sự thấy sợ.
Lời của lão tổ nói, ông ta không dám không nghe, nhưng nếu Tần Ninh tiếp tục như con sư tử há cái mồm lớn thế này thì ngay cả đế quốc Vân Lam là 1 trong 10 đại đế quốc thì cũng không thể chống đỡ nổi.
…
Trong Vân Lam các, Tần Ninh nhìn những quả Vân Trung Lam Yên đang bày đầy trước mắt, khẽ cười.
5 ngàn năm mới có thể trồng được một quả Vân Trung Lam Yên chín, nhưng đối với Tần Ninh mà nói thì cũng không tính là quá quý giá.
Hắn đã trải bao đời, bao kiếp, thời gian 5 ngàn năm thật quá ngắn…
“Ba người các ngươi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312481/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.