Nếu Dương Nguyên đã tự tìm đường chết vậy thì hắn cũng không cần thủ hạ lưu tình.
“Ngươi thả ra!”
Vân Thành Vũ lại hét lên: “Tiểu huynh đệ, ta không cần biết ngươi là ai. Hôm nay nếu ngươi không thả ra mà giết Dương Nguyên điện hạ thì chắc chắn ngươi sẽ chết. Không chỉ như vậy, ta có thể đảm bảo sẽ tìm người nhà, bạn bè của ngươi ở cùng trời cuối đất, giết sạch cửu tộc của ngươi!”
“Giết sạch cửu tộc?”
Tần Ninh chế giễu nói: “Tiểu quỷ, nếu không phải tổ tiên nhà ngươi còn một tia họa linh còn sống thì ta sớm đã diệt sạch hai nhà Vân Lam rồi, cút!”
Cút!
Chỉ là một thiếu niên cảnh giới Linh Đài mà dám bảo hắn ta cút!
Nếu không phải Dương Nguyên điện hạ đang ở trong tay gã đó thì Vân Thành Vũ hắn ta đã sớm giết chết người này.
“Ta lại cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, thả Dương Nguyên điện hạ ra, ta sẽ tha cho người nhà ngươi không chết, nếu không…”
Bụp…
Vân Thành Vũ vẫn chưa nói hết thì một tiếng bụp bỗng chốc vang lên.
Cái đầu của Dương Nguyên nổ tung như một quả dưa hấu.
Máu tươi văng vào đám người Văn sư đứng xung quanh đột nhiên khiến chúng hoàn toàn choáng váng.
Giết rồi!
Thật sự giết thẳng tay!
Lúc này Vân Thành Vũ chỉ cảm thấy tim hắn ta như muốn bay ra ngoài.
Xong đời rồi, đường đường là thất hoàng tử thượng quốc Linh Ương, em trai ruột của đương kim thái tử thượng quốc Linh Ương mà lại chết ở đế quốc Vân Lam.
Có lẽ, thượng quốc Linh Ương sắp phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312483/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.