Chương trước
Chương sau
Cảnh giới Linh Đài tầng chín, thực lực không tệ, nhưng dù thế nào thì nhìn cũng giống kẻ ti tiện.
“Tam đệ!”
Đúng lúc này, một tiếng hô hoán vang lên.
Tần Sơn chạy tới, cười nói: “Sao đệ lại ở đây? Để ta nói cho đệ một tin tốt, Hâm Hâm đến rồi!”
“Hâm Hâm?”
Tần Ninh nở một nụ cười.
“Tên nhóc đó sao lại tới đây?”
Tần Sơn nói với vẻ thần bí: “Nghe nói học viện đặc cách thêm một chỗ cho Tần gia, tên nhóc đó là con của Nhị thúc, nên có lẽ phụ thân đã cho tên nhóc đó đến!”
“Vừa đúng hôm nay vào học, chúng ta cùng đến xem tên nhóc ấy thế nào!”
“Được!”
Tần Ninh khẽ cười.
Ngày hôm đó Tần Ninh tỉnh lại, thức tỉnh ký ức chín đời chín kiếp, tên nhóc Hâm Hâm này còn mua quan tài cho hắn.
Hai bóng người sóng vai rời đi.
Hai người Viên Cương và Phương Thế Thành cũng đi sát theo, cách một khoảng vừa đủ.
Vừa rồi Tần Ninh cũng không từ chối họ, nên giờ họ cũng không dám rời đi.
Hơn nữa, ban đầu khi những đệ tử trong nội viện thí luyện, bọn họ là một trong số ít những người nhìn thấy bộ mặt thật của Tần Ninh.
Nếu nương nhờ Tần Ninh, thì sau này chắc chắn sẽ có thể làm nên chuyện trong học viện.
Ra đến ngoại viện, vừa nhìn thấy các đệ tử rộn ràng nhộn nhịp, đi tới đi lui bận rộn, Tần Ninh đi theo Tần Sơn, đi vào Sự Vật Các.
Cùng lúc đó, ngoài Sự Vật Các - học viện Thiên Thần.
Một đệ tử nhìn có vẻ ngoài non nớt, đứng ở đó với biểu cảm khá căng thẳng.
Đối với mấy trăm đệ tử từ các quận thành của đế quốc Bắc Minh, học viện Thiên Thần là học phủ thiêng liêng và bất khả xâm phạm, là nơi vinh quang sẽ thay đổi cuộc đời.
Bọn họ may mắn được vào học viện Thiên Thần, nên cũng khó có thể không kích động được.
Mà lúc đó, trong Sự Vật Các, hàng trăm thiếu nam thiếu nữ đang đứng cùng nhau.
Trong số đó có vài bóng người rất đặc biệt.
Trong đám người, một thiếu niên nước da trắng trẻo, mặc quần áo đẹp đẽ, trông có vẻ rất kiêu ngạo.
Cậu ta nhìn đám người xung quanh, khuôn mặt lộ vẻ khinh thường.
“Đám giun dế này sao lại được chọn vậy?”, thiếu niên xì một tiếng, nói: “Bị hoàng tử khinh thường cũng đáng lắm!”
“Thập tam gia nói đúng!”
Bên cạnh thiếu niên là một chàng trai mặc đồ đen, mái tóc dài được búi lên, vẻ mặt tươi cười nói: “Đám nhóc con này chẳng qua cũng chỉ là giun dế, sao dám so sánh với ngài!”
“Diệp Thịnh, nghe nói Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà các ngươi bây giờ đã đạt tới cảnh giới Linh Đài rồi!”
Thiếu niên được gọi là Thập tam thiếu pha trò: “Ta nghe nói Diệp Viên Viên thiên phú dị bẩm, tướng mạo cũng rất xinh đẹp, ngươi nghĩ xem đến khi nào mới giới thiệu cho bổn hoàng tử đây?”
“Đợi khi Diệp Thành vào được học viện Thiên Thần, chắc chắn sẽ tiến cử cho thập tam thiếu!”
Diệp Thành kính cẩn nói.
Thập tam hoàng tử là đứa con thứ mười ba của hoàng đế Minh Ung đương thời, năm nay vừa tròn 15 tuổi, đã đạt đến cảnh giới cửa thứ bảy, thiên phú không tầm thường.
Diệp gia là một gia tộc lớn ở đế quốc Bắc Minh, nhưng đối diện với hoàng thất, vẫn phải khom lưng khuỵu gối.
“Yên lặng!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên ở phía trước.
Một trưởng lão nhìn đám người rồi nói: “Các ngươi đều là những thiên tài trẻ tuổi của đế quốc được tuyển chọn kỹ càng, lần này vào trong học viện Thiên Thần, mọi việc đều phải bắt đầu từ đệ tử ngoại viện”.
“Hiện giờ, bắt đầu kiểm tra cấp độ, kiểm tra thực lực cơ sở của các ngươi!”
Trưởng lão nói, chỉ vào tấm bia đá trước mặt: “Bây giờ theo thứ tự, từng người dùng lực mạnh nhất đấm vào tấm bia đá.”
“Mọi người yên tâm, đây chỉ là thủ tục kiểm tra thôi, sẽ không ảnh hưởng đến việc mọi người vào học viện Thiên Thần!”
Nghe thấy vậy, từng tiếng bàn luận vang lên trong đám đông.
“Kiểm tra thực lực sao?”
Thập tam hoàng tử cười nhẹ: “Ta thấy, có lẽ không ai có thể so sánh với ta đâu!”
“Tất nhiên rồi!”
Diệp Thành chắp tay cười nói: “Với nền tảng của Thập tam hoàng tử thì ít nhất sức mạnh cũng lên tới mấy ngàn cân!”
Nghe thấy vậy, Thập tam hoàng tử gật đầu hài lòng.
Theo giọng nói của trưởng lão, từng người một bước lên phía trước, bắt đầu kiểm tra sức mạnh.
Trong đám người có một thiếu niên, thân hình khỏe mạnh mập mạp, đôi mắt híp lại nhìn xung quanh.
Đó chính là Tần Hâm Hâm.
Hiện giờ, Tần Hâm Hâm rất kích động.
Khi Tần Ninh rời thành Lăng Vân, không ngờ mấy tháng sau, hắn đã có cơ hội vào học viện Thiên Thần.
Lần trước Tần Sơn viết thư trở về, sức khỏe đã khôi phục, ba anh em đều đã tiến vào nội viện.
Bây giờ Tần Hâm Hâm đang suy nghĩ, không lâu nữa có thể gặp được Tần Ninh, Tần Hải và Tần Sơn, nghĩ thôi đã cảm thấy kích động và hưng phấn.
Nhìn thấy cả học viện Thiên Thần, ở đâu cũng đều là những người hiếm có.
Mà lúc này, ở phía trước nơi kiểm tra, vang lên từng giọng nói tràn đầy ngạc nhiên.
“Diệp Thành, 13 ngàn cân!”
Giọng tuyên bố của trưởng lão vang lên, đám người vô cùng ngạc nhiên.
Cảnh giới cửa thứ tám Kinh Môn, đạt đến 13 ngàn cân, đã rất kinh người rồi.
Trưởng lão khẽ cười, gật đầu nói: “Không tệ. Cảnh giới cửa thứ tám, 13 nghìn cân, Diệp Thành, Diệp Viên Viên của Diệp gia nhà ngươi thiên phú dị bẩm, ngươi cần phải cố gắng thêm!”
“Đa tạ trưởng lão đã khen ngợi!”
Diệp Thành mỉm cười, lùi lại.
“Minh Hãn!”
Lúc này, trưởng lão lại hô lên.
Lần này, đám đông đều nín thở.
Minh Hãn, Thập tam hoàng tử của hoàng thất đế quốc Bắc Minh, nghe nói 15 tuổi đã đạt đến cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn.
Nghe thấy tên của mình, Minh Hãn chắp tay đằng sau, bước lên phía trước.
Nhìn thấy bia đá, Minh Hãn nắm chặt tay, đánh xuống một quyền.
Ầm...
Đột nhiên, một tia sáng hiện lên trên tấm bia đá.
Hai mươi ngàn lẻ năm trăm cân!
Cảnh tượng này khiến cả đại điện yên tĩnh.
Sức mạnh lên đến hai mười ngàn cân!
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm thấy khó có thể tin được.
Hai mươi ngàn cân, cảnh giới cửa thứ chín, đúng là không thể tin được!
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Minh Hãn, không hổ là con cháu hoàng thất!
Diệp Thành vội vàng bước tới, nịnh nọt: “Thập tam hoàng tử quả nhiên là nhân trung long phượng, lần này trong số hàng trăm đệ tử, chỉ có Thập tam hoàng tử là khiến bọn họ lóa mắt!”
“Tất nhiên rồi!”
Minh Hãn lúc này có vẻ tự hào, nhìn đám người.
“Hừ...”
Nhìn thấy vậy, Tần Hâm Hâm hừ một tiếng.
Chỉ vỏn vẹn hai mươi ngàn cân mà thôi, cảnh giới cửa thứ chín Thiên Môn, hai mươi ngàn cân, thế mà đã lợi hại lắm sao?
Tần Hâm Hâm bĩu môi.
“Tần Hâm Hâm!”
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên, Tần Hâm Hâm bước lên phía trước.
“Học viện Thiên Thần bây giờ biến thành trại nuôi heo rồi à?”, Minh Hãn nhìn thấy Tần Hâm Hâm, không nhịn được phì cười.
“Người béo như thế này mà cũng có thể vào học viện Thiên Thần sao? Ta thấy cả đời này hắn ta cũng chỉ có chân làm việc vặt thôi!”
“Thập tam gia nói đúng, ta thấy tên nhóc này chắc chắn đi cửa sau mới vào được!”, Diệp Thành cười nhạo.
“Nếu như học viện Thiên Thần là trại nuôi heo thì các ngươi chẳng phải cũng là heo sao?”
Tần Hâm Hâm nhếch miệng: “Khi mắng người khác thì cũng phải xem lại mình đi!”
Phụt!
Tần Hâm Hâm vừa nói xong, xung quanh đột nhiên vang lên vài tiếng cười.
Minh Hãn sải bước, phách lối hét lên: “Tên tiểu tử này, ngươi có biết ta là ai không?”
“Thế ngươi có biết ta là ai không?”
Tần Hâm Hâm hừ một tiếng, nói: “Mọi người vào học viện Thiên Thần thì đều là đệ tử của học viện Thiên Thần, không ai cao quý hơn ai cả!”
“Ngươi muốn chết à?”
“Yên lặng!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.