“Nói vậy không chuẩn!”
Tần Ninh lại cười nói: “Đến cả công chúa đế quốc mà ta còn có thể lừa được vào tay, những người khác cũng chả là cái gì hết!”
“Mạnh miệng gớm nhỉ!”
“Ông Què, ông có dám đánh cược với ta không?”
Tần Ninh cầm quân cờ trong lòng bàn tay, cười nhẹ: “Ta hoàn toàn có thể tháo gỡ thứ đang quấy nhiễu trong thân thể ông, nhưng ông... từ nay về sau đi theo ta, làm nô bộc của ta!”
Lời này vừa được thốt ra, bàn tay ông Què khẽ run rẩy.
“Bỏ đi bỏ đi, ông Què ta không vợ không con chỉ có một mình, cũng quen rồi. Sống ở trong khu ba mươi sáu này cũng coi như an toàn!”
“Ngày thường thì có hơi nhàm chán, nhưng có mấy tên tiểu quỷ các ngươi đến, nơi này cũng đã trở nên náo nhiệt hơn một chút. Nhìn các ngươi tu hành cả ngày, cũng coi như là ta có thêm chút niềm vui, vậy là đủ rồi!”
Lời vừa dứt, ánh mắt Tần Ninh dán chặt lên người lão già.
Đột nhiên, Tần Ninh nói: “Mối thù đó, không báo nữa sao?”
Dứt lời, cơ thể ông lão khẽ run lên, đầu ngón tay không khỏi run rẩy, cả người lúc này cũng dần dần gợn sóng trong lòng.
“Sao ngươi biết được?”
Hai mắt ông Què nhìn Tần Ninh lóe sáng, sau đó tia sáng cũng tắt ngúm
“Là do nhìn ra được!”
Tần Ninh nhàn nhã bình tĩnh nói: “Linh lôi trong cơ thể Cửu Cực Lôi Sư, ngưng tụ thành một lôi ấn, trực tiếp phong tỏa Sinh Môn giữa hai chân ông, khiến cho tu vi của cảnh giới Linh Phách của ông không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-than-chau/312433/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.