"Cốc cốc cốc…Cốc cốc cốc…"
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Vương Kha vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, anh ngẩng đầu, chỉnh lại quần áo cho đỡ xộc xệch rồi đi ra mở cửa. Anh nhìn qua màn hình chỗ cửa, anh thấy đang đứng ở ngoài là một ông lão tóc bạc trắng.
Ông cụ cúi đầu, không thấy rõ mặt cho lắm.
Vương Kha đứng đó tiếp tục quan sát và vẫn chưa mở cửa.
Nhưng, chiếc cửa vang lên tiếng "răng rắc",
Cửa đã được mở ra.
Vương Kha giật mình lùi về phía sau một bước, nhìn ông cụ đang tiến vào.
Một cơn gió chợt bay đến, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần hạ xuống.
"Bịch!"
Túi thức ăn trên tay ông cụ rơi xuống. Bắp cải được muối chua cùng một ít hành tỏi và gia vị cũng rơi ra.
"Chờ một chút, tôi sẽ nấu ăn."
Giọng của ông cụ rất lạ, nó không thật sự bật ra thành tiếng mà âm thanh như được phát ra trong cổ họng.
Vương Kha hít một hơi thật sâu, lúc này, anh ta còn bình tĩnh đến mức, lấy kính xuống, lau sạch rôi đeo trở lại rồi nói:
"Mặc dù tôi biết, nói những lời này ông sẽ không tin, nhưng thực sự, tôi với bệnh viện đó không có một chút quan hệ nào cả."
"Ồ…"
Ông cụ lên tiếng. Lúc này ông ta ngẩng mặt lên, da dẻ bắt đầu nhăn hết lại. Lúc trước da ông cụ chỉ bị nhăn nheo và có một số đốm đồi mồi, nhưng bây giờ đã khô hết lại.
Làn da thô ráp, nứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/2706808/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.