Cuộc sống của Vương Kha rất buồn tẻ và nhàm chán. Anh ta là một người nghiện công việc, vì cuộc sống của mình mà làm việc chăm chỉ, cố gắng phấn đấu mọi lúc.
Khi còn trẻ, họ rất có tham vọng về tiền bạc. Khi đã lớn hơn một chút, họ lại muốn tích lũy số tiền với cảm giác an toàn hơn, không bồng bột như thời tuổi trẻ, phục vụ cho cuộc sống sau này của mình.
Hơn nữa, bởi vì xuất thân từ trại trẻ mồ côi, luôn phải chịu cảnh thiếu thốn, nên khi có tiền, họ dường như có cảm giác an toàn hơn.
Chu Trạch trước đây cũng vậy. Nhưng khi đã ở trong thân thể của một người khác, sống cuộc đời hoàn toàn mới thì anh đã suy nghĩ vấn đề tiền bạc thoáng hơn rất nhiều.
Không có sự cố chấp nào không thể giải quyết khi đã "chết một lần",
Nếu như vẫn không được,
Vậy thì cứ chết thật nhiều lần,
Đến khi nào nghĩ thoáng được thì thôi.
Vương Kha đề xuất chơi bài, Chu Trạch từ chối, Oanh Oanh không thèm chú ý tới. Lão đạo rất hứng thú nhưng chỉ có hai người chơi, thế nên coi như bỏ.
Cuối cùng, Vương Kha đem những trường hợp bệnh nhân ở trong bệnh viện của mình ra để nghiên cứu bệnh án. Có thể thấy, hiện giờ Vương Kha đang rất lo lắng.
Chu Trạch nhìn Vương kha- người anh em đã cùng anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi, phảng phất thấy hình ảnh trước kia của mình.
Ngay cả trước lúc chết, anh cũng muốn làm nhiều việc hơn nữa, tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-sach-luc-nua-dem/2706806/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.