Edit | Beta: MDL & Manh
Trời vừa sáng là Chu Yên về nhà lo điểm tâm cho em trai ngay. Chỉ có điều hôm nay Chu Tư Nguyên không còn mừng rỡ khi trông thấy cô nữa, bánh trứng, bánh bao, món nào cậu ăn cũng như nhai giấy.
Chu Yên pha một ly nước cam rồi bưng đến cho em trai, chỉ đổi lại được một cái liếc mắt. Cô rầu rĩ từ bỏ ý định lại gần cậu, thay vào đó nép mình vào một góc thật xa.
Mãi đến lúc Chu Tư Nguyên sắp trễ buổi học chiều, hai chị em mới bịn rịn buông nhau ra.
Cô không sợ Tư Văn, Tư Văn có bóp cổ cô, ép cô dùng thuốc, bảo cô chết đi cô cũng không sợ, nhưng cô sợ Chu Tư Nguyên như vậy. Cô chỉ có mỗi thằng bé là người thân, với cô thằng bé giống như mặt trời, và cô sợ nhất là khi vầng mặt trời bé bỏng này không muốn sưởi ấm cho cô nữa.
Bộ trưởng ném thẳng văn kiện vào Phùng Trọng Lương: “Đọc đi! Đọc đi! Đọc cái đống hổ lốn ông bày ra đi! Bảo sao gần đây cứ thấy ông bí bí hiểm hiểm, ra là bắt đầu muốn hồi xuân rồi đấy hả?”
Chu Yên cắn môi dưới, lần nữa ôm Chu Tư Nguyên vào lòng: “Chị hứa.”
Cơm nước xong xuôi, Chu Tư Nguyên xách cặp đi học. Cậu vừa rời khỏi nhà là Chu Yên không giữ nổi vẻ bình tĩnh, cô thở hồng hộc, nét mặt khổ sở.
Phùng Trọng Lương kiên quyết cúi chào cho xong mới chịu rời khỏi phòng.
Làm sao đây? Tư Nguyên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465703/chuong-55.html