Edit | Beta: MDL & Manh
Đến tận lúc được đưa đi rồi, Phùng Trọng Lương vẫn một mực nhìn theo Tư Văn.
Tư Văn biết thể nào Bộ Công an cũng sẽ du di cho Phùng Trọng Lương, cùng lắm thì cách chức, điều tra, rồi phạt cảnh cáo. Suy cho cùng ông ta cũng là người từng dẫn dắt Tổ chuyên án phòng chống ma túy đến nhiều thắng lợi, thu giữ một lượng lớn ma tuý và có những cống hiến đáng kể cho đất nước.
Ba chữ “anh yêu em” nghiễm nhiên trở thành một phạm trù mà ba mươi mấy năm qua hắn chưa bao giờ biết đến.
Nhà nước lúc nào cũng thưởng phạt phân minh, chỉ cần đó là chuyện họ biết đến.
Vi Lễ An gọi điện hỏi Phòng Nội vụ: “Đã tra ra thông tin chuyển khoản của Dược phẩm Đông Thăng chưa?”
Bàn tay hắn trùm lên tay cô: “Có sờ thấy em ở đây không?”
Tư Văn nói thêm: “Dĩ nhiên là anh yêu em.”
Trường hợp của Tư Văn thì xui thay, Nhà nước không biết gì về hắn, hay nói đúng hơn là có người giấu hắn đi quá kỹ, kỹ đến nỗi chết chẳng ai hay.
Chu Yên mặt mày buồn bã: “Em nhớ anh chứ sao.”
Sau khi xe chở Phùng Trọng Lương đã khuất bóng, Vi Lễ An và Trịnh Trí đưa Tư Văn về cục.
Vi Lễ An cúp máy, hỏi tiếp: “Vậy sao anh biết hắn ở Tây Di?”
Vi Lễ An nhìn sang vị thẩm vấn viên bên cạnh thì nhận được một cái gật đầu, ý nói không nhận thấy bất kỳ sự thay đổi nào trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet/3465702/chuong-54.html