Thời niên thiếu, để thu hút sự chú ý của Thẩm Nhứ Chi, Tống Lưu Thư quanh năm luôn lượn lờ bên bờ giới hạn chịu đựng của y. Khi đó Thẩm Nhứ Chi vừa mới nhập Vô Tình Đạo chưa lâu, tu vi chưa đạt đến hóa cảnh như bây giờ, tuy không mở miệng cãi nhau với hắn, nhưng chuyện rút kiếm chĩa vào hắn lại xảy ra như cơm bữa.
Lớn lên rồi, cả hai đều đã trưởng thành hơn. Tống Lưu Thư không còn trêu chọc Thẩm Nhứ Chi, Thẩm Nhứ Chi cũng chẳng còn hở một tí là rút kiếm. Hai người trông có vẻ bình yên vô sự, nhưng thực chất lại ngày một xa cách.
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm gần đây, Tống Lưu Thư bị Bắc Trạc Thiên Quyền chĩa thẳng vào yếu huyệt. Nói thật thì, hắn lại thấy có chút hoài niệm.
Người khác mà bị Bắc Trạc Thiên Quyền chĩa vào như thế, dẫu không mất mạng thì cũng sợ mất nửa cái hồn, nhưng Tống Lưu Thư lại chẳng hề hoảng sợ. Nếu Thẩm Nhứ Chi thật sự muốn giết hắn, có lẽ hắn đã toi mạng ngay khi vừa đặt chân đến Thái Hoa Tông rồi, làm sao có thể sống yên ổn đến tận bây giờ.
"Lại sao nữa đây, Thẩm viện trưởng của ta ơi." Ánh mắt Tống Lưu Thư lướt dọc theo thân kiếm Bắc Trạc Thiên Quyền, từ đầu ngón tay Thẩm Nhứ Chi cho đến đôi mắt của y: "Ta lại chọc giận ngài ở đâu..."
Lời chưa dứt, Tống Lưu Thư bỗng sững người.
Thẩm Nhứ Chi trước mặt đã tháo nón che, tay cầm kiếm đứng giữa nền tuyết, sắc mặt còn trắng trong hơn cả băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676962/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.