Tháng hai ở Cô Tô, mưa bụi giăng như một bức tranh thủy mặc, dịu dàng và mềm mại. Sương mỏng nhẹ nhàng bao phủ tường thành, cây cầu cổ bắc ngang dòng nước xuân, tựa như một khúc dân ca đang trôi chảy.
Chẳng biết có phải vì tiết đầu xuân ở Giang Nam quá đỗi dịu dàng hay không mà đường nét của Thẩm Nhứ Chi dưới tán ô giấy dầu dường như đã bớt đi vẻ lạnh lùng, phóng khoáng. Thỉnh thoảng, ánh mắt y ngước lên lặng lẽ hòa vào cơn mưa phùn lất phất, khẽ lướt qua từng ngóc ngách của Cô Tô.
Thẩm Nhứ Chi là người Tiêu Tương, từ nhỏ lớn lên ở Tương Nam, vừa đến tuổi đã thi vào Thái Hoa Tông. Y không có hứng thú với việc du sơn ngoạn thủy, ngoài những lúc ra ngoài làm nhiệm vụ thì rất hiếm khi ra khỏi cửa. Đây là lần đầu tiên y đến Cô Tô, cũng là lần đầu tiên kề vai sánh bước cùng Tống Lưu Thư trên con phố cổ của Giang Nam mà không vì chính sự.
Tống Lưu Thư nghĩ đến đây, bất giác bật cười thành tiếng.
Hai người đi chung dưới một tán ô giấy dầu. Ô không nhỏ, họ không cần phải chen chúc; ô cũng không lớn, lúc đi đường thỉnh thoảng vạt áo lại chạm vào nhau. Giữa tiếng mưa rơi, Thẩm Nhứ Chi có thể nghe rõ tiếng cười của Tống Lưu Thư, và chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể bắt gặp ánh mắt của hắn.
Thẩm Nhứ Chi không nói gì, nhưng Tống Lưu Thư có thể đọc được trong mắt y câu hỏi mình đang cười gì.
Tống Lưu Thư: "Đây hẳn là lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676963/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.