Sau khi không hiểu sao lại cùng Thẩm Nhứ Chi hoài niệm một phen về Tàng Ngọc Tiên Quân, Tống Lưu Thư đưa Thẩm Nhứ Chi về Thôn Hoa Ngoạ Tửu Xử.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nhứ Chi tới Thôn Hoa Ngoạ Tửu Xử. Nơi này đúng như tên gọi của nó, là một chốn thích hợp để thưởng hoa uống rượu, buông thả hưởng lạc.
Ngoài trời bốn mùa như xuân, hoa nở không tàn; trong nhà rèm lụa mỏng manh, lư hương cháy mãi.
Thẩm Nhứ Chi đứng trước cửa sổ đang mở, những cánh hoa rơi từ bên ngoài bay vào, tựa như một trận mưa hoa đào lả tả. Thỉnh thoảng có vài cánh hoa vương trên tóc và vai y, may mắn trở thành mảng màu duy nhất trên khắp người Hoán Trần Chân Quân.
Tống Lưu Thư nhạy bén nhận ra Thẩm Nhứ Chi có chút không vui. Tu luyện Vô Tình Đạo đến cảnh giới của Thẩm Nhứ Chi, vốn dĩ không nên có thứ gọi là "tâm trạng", trước kia dù gặp phải chuyện gì, Thẩm Nhứ Chi cũng có thể giữ được lòng tĩnh như nước, lần này... rốt cuộc là sao vậy.
"Một tháng nay ngươi đã đi đâu?" Tống Lưu Thư hỏi.
Thẩm Nhứ Chi cụp mắt phủi đi cánh hoa trên vai, đáp: "Bế quan."
Quả nhiên, từ miệng Hoán Trần Chân Quân thì chẳng hỏi ra được manh mối gì.
Tống Lưu Thư ngồi xuống bên chiếc giường lớn lạ thường của mình, ung dung chia sẻ tình hình gần đây với Thẩm Nhứ Chi: "Gần đây tâm trạng của ta lại khá tốt, vì không lâu trước ta nhận được một tin vui, đại ca và đại tẩu của ta..."
Thẩm Nhứ Chi xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-nguyet-vo-tinh-dao-bi-tap-bi/4676961/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.