<Cậu đối với tớ tốt như vậy, tớ nên báo đáp cậu thế nào chứ? Cậu thấy lấy thân báo đáp như thế nào?>
Cố Ý thật muốn hoài nghi mình có phải là đang nằm mơ hay không.
Đầu tiên ngọt ngào dữ dội, bây giờ lại liên quan tới phụ huynh giáo viên, khiến cho cô rơi vào sương mù.
”Bọn họ…bọn họ sao biết được? Chẳng lẽ ngày cha mẹ cậu đến trường đó… Nhưng mà, cậu tại sao phải nói cho bọn họ…”
Trì Tự: ”Muốn nói thì nói.”
Cố Ý: …
Làm sao lại có loại cảm giác bị đùa giỡn chứ?
Trì Tự đứng đắn một chút, ở trước mặt cô cũng không giấu diếm gì:
”Giang Quần tố cáo chúng ta yêu sớm, tôi chỉ có thể ứng phó, nói là tôi đơn phương tình nguyện.”
Nghe nửa câu đầu, Cố Ý nổi cơn giận dữ, sau khi nghe xong nửa câu sau, cô lại nhộn nhạo không giải thích được.
Anh nói đơn phương tình nguyện đấy.
Bọn họ cũng cho là anh đơn phương tình nguyện với cô.
Ôi, Ăn cá của cô thật là đáng yêu…
Phía sau đường trường có một số học sinh đi tới, Trì Tự lui ra một bước, duy trì khoảng cách không xa không gần với Cố Ý.
Lão đại mèo điên nhỏ mất hứng, nhưng không thể làm gì.
Cô khuyên nhủ mình, nên biết đủ. Sự ngạc nhiên cô nhận tối nay đã vượt quá mong đợi, đủ cho cô nghĩ về một đoạn thời gian vui vẻ rất dài.
Đợi bạn học kia đi xa, Trì Tự do dự một hồi, giơ tay lên vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054881/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.