Cố Ý vẫn là bế tắc, rũ mắt xuống, giọng buồn rầu:
”Chúng ta vẫn là bằng hữu chứ? Chúng ta còn có thể làm bạn không?”
”Không thể.”
Ngày mai cha Trì có lộ trình quan trọng, sau khi rời Nhất trung Dung Châu lúc chạng vạng tối, ông cùng vợ phải đi suốt đêm để trở lại Thuợng Hải.
Trước khi đi, cha Trì nửa chữ cũng không nói với Trì Tự, liếc mắt nhìn anh một cái cũng chê phiền.
Mẹ Trì tượng trưng dặn dò mấy câu, học tập cho tốt, không được yêu sớm cái gì, Trì Tự một mực gật đầu, cũng không biết nghe rồi có đi vào không.
Chiếc xe con khiêm tốn chạy ra từ cổng trường học, cha Trì ngồi ở bên cửa sổ, tay gối lên khung cửa sổ, xoa nhẹ huyệt thái dương.
Mẹ Trì: ”Trì Tự không phải nói cho anh biết Giang Quần có thể mắc chứng rối loạn lưỡng cực sao? Sao anh không nói với nhà trường?”
”Hôm nay nếu nói ra, cha mẹ nó khẳng định cắn chết nói không có. Đợi đến Thượng Hải, anh sai người tra bệnh án của học sinh kia một chút, đợi chứng cứ đem tới tay rồi, một lần nữa để nhà trường gây áp lực. Chứng rối loạng lưỡng cực cũng là bệnh tâm thần, để cho nó nghỉ học chữa hết lại đi học.”
Mẹ Trì: ”Nếu như nó thật sự không có chứng rối loạn lưỡng cực thì sao?”
”Anh nói nó có, nó không có cũng phải có.”
Cha Trì thở ra một hơi khó chịu, ”…Trở về để cho thư ký Lưu liên hệ với phụ huynh cô bé kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054880/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.