Sau khi chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh xông ra hành lang, có lời ong tiếng ve tán dóc, có trộm ăn điểm tâm.
Ánh mắt ông nội tinh anh hơi bà nội rất nhiều:
”Đi lầu một làm gì, cậu nhìn một chút, trên hành lang bên kia…Đúng, con bé đang nói chuyện hì hì với tên tiểu tử thối to cao kia, không phải là cháu gái ta sao?”
”Nghĩ đến bộ dạng sợ hãi lúc chạy trốn của tên cặn bã kia, tớ liền vô cùng thoải mái, khụ khụ khu…”
Cố Ý đưa cho Hạ Vũ Tâm một tờ khăn giấy:
”Lau nước mũi đi nữ thần, sau này bớt chọn người cặn bã mà trêu chọc.”
Mũi Hạ Vũ Tâm đều đỏ lên: ”Cái này có thể trách tớ sao?”
Cố Ý trêu chọc nói: ”Cậu quá đào hoa, không bằng theo Nghiêm thiếu?”
Hạ Vũ Tâm ngồi trên bàn học lắc chân, một gương mặt đoan trang thanh tú đẹp đẽ, lúc im lặng không nói chuyện, quả nhiên là đạt đến trình độ nhã nhặn cao nhất.
Cô thở dài khe khẽ, mắt hạnh rũ thấp:
”Cậu ấy rất tốt, nhưng tớ vẫn không thích.”
Cố Ý thấy cô như vậy, bỗng dưng nảy sinh mấy phần oán khí: ”Đóa hoa cao lãnh các cậu, thật là khó theo đuổi.”
”Xùy.” Hạ Vũ Tâm liếc cô một cái, ”Cậu cứ vui vụng trộm đi, biểu hiện của Trì Tự mới vừa rồi ở trên hành lang, nếu cậu ấy không thích cậu, ba chữ Hạ Vũ Tâm tớ viết ngược.”
Cố Ý thoáng suy nghĩ, trong nháy mắt nhộn nhạo: ”Aiya thật xấu hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054871/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.