”Em ấy đi lại trong lớp em cũng có lỗi, em là nam, sao có thể để cho bạn nữ chạy thật xa tìm em.”
Trì Tự ngoan ngoãn nhận sai: ”Em sai rồi.”
”Tài nguyên thư viện tốt như vậy tại sao không tận dụng? Sau này thảo luận câu hỏi thì đi thư viện đi, ở trong lớp cũng dễ ảnh hưởng đến những bạn học khác.”
Trì Tự tiếp tục khôn khéo: ”Em đã biết.”
Vào buổi sáng đầu thu ấm áp, hành lang khu giáo đường vàng óng một mảnh.
Cô bé nhỏ tóc ngắn đang đắm chìm trong ánh nắng ấm áp này, ngẩng cái đầu nhỏ, nụ cười còn chói mắt hơn ánh nắng.
Ở trước mặt cô, bên mép một cậu bé trai mặt mũi tuấn tú cũng mang ý cười nhạt, như gió mát thanh phong, con ngươi tĩnh tĩnh lạng nhìn thiếu nữ lải nhải không ngừng.
”Tiểu Ý?”
Âm thanh hơi có vẻ nghiêm túc đánh vỡ phần hài hòa này.
Người Cố Ý chợt run rẩy.
Cô chậm rãi xoay người, giọng nói vô cùng ngọt:
”Ông nội, bà nội, mọi người nhanh như vậy đã trò chuyện xong rồi?”
Cố lão tiên sinh giả bộ không để ý, người vợ đi bên cạnh ông lại có chút nóng lòng sốt ruột.
Bà nội Cố tuy đã qua sáu mươi, nhưng đôi mắt không hề đục, lúc bà còn trẻ lại là một nhan khống [1], trước mắt nhìn thấy một đứa bé trai đẹp như vậy, biểu hiện thân thiện hơn bạn già của bà nhiều:
[1] Nhan khống: ý chỉ những người vô cùng coi trọng diện mạo, cho rằng con người lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054872/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.