Trì Tự dùng sức quăng cậu ta sang bên cạnh, bởi vì chênh lệch chiều cao, hai chân Triệu Gia gần như cách mặt đất, hai cánh tay cũng giãy giụa lung tung, nhưng người níu lấy cậu ta vẫn không nhúc nhích tí nào.
”Cậu mắng thử một lần nữa đi?”
”Tôi…Khụ khụ…”
Trì Tự chợt buông tay, lập tức ném người xuống đất.
Người rơi xuống nước là Hạ Vũ Tâm?
Cố Ý bối rối chớp mắt một cái, mặt trắng bệch ra.
Cô bỏ lại Trì Tự, liều mạng đi ra hồ bơi, như một con trâu nổi điên.
Trì Tự vội vàng đi cùng, thấy cô ở trong đám người xô đẩy làm càn, trong lòng căng thẳng, vì vậy đưa tay ngăn cô lại:
”Cậu bình tĩnh một chút.”
Vẻ mặt Cố Ý hốt hoảng: ”Cậu ấy không biết bơi, thi bơi lội còn là do tớ thi thay cậu ấy, cậu…”
”Đừng có gấp.” Trì Tự giữ vai cô, ”Cậu như vậy, muốn đẩy bao nhiêu người vào trong hồ?”
Cố Ý im bặt, nắm chặt cánh tay của Trì Tự.
Anh mang theo cô đẩy đám người ra hai bên, lúc đến bên bờ khu nước sâu, Hạ Vũ Tâm đã được người cứu lên.
Cố Ý lập tức quỳ ngồi bên cạnh cô ấy: ”Cậu thế nào hả?”
Hạ Vũ Tâm ho khan mấy cái, ôm lấy cánh tay Cố Ý: ”Ying ying ying, hù chết lão tử!”
”…” Cố Ý biết bây giờ cô ấy không sao, ”Nữ thần, chú ý hình tượng.”
Hạ Vũ Tâm giơ tay lên lau mặt, mắt hạnh hơi lạnh: ”Mẹ nó.”
Cố Ý: ”…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-mieu-chung/2054870/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.