- Ngươi chớ khẩn trương, ta không có ý tứ gì khác. Chỉ là muốn nói, ngươi cầm binh, tự nhiên hiểu được thắng bại là chuyện thường của binh gia hơn bất kỳ ai khác mà thôi, không phải sao?
- Tự nhiên là phải.
Tần Tiêu cẩn thận đáp:
- Bệ hạ...có lời gì chi bằng nói thẳng, như thế nào?
- Khụ!
Lý Long Cơ khẽ hắng giọng, ra vẻ thoải mái nói:
- Kỳ thật ta vẫn thói quen trò chuyện với ngươi như trước kia. Bất kể là nói chính sự, hay là kéo việc nhà, đều giống như trước vậy. Được chứ? Hôm nay nơi này, chỉ có huynh đệ, không có vua tôi.
- Được...
Tần Tiêu nghi hoặc gật đầu:
- Vậy được rồi, ngươi nói, có sự tình gì cần thương lượng?
- Là như thế này...
Lý Long Cơ hơi nhíu mày, nhìn như lâm vào trầm tư, chậm rãi nói:
- Ngươi có biết ta vì sao lại đến nơi này không?
- Ngươi hẳn đã sớm tới Hà Bắc đi?
Tần Tiêu nhẹ nhàng nói.
- Phải. Khi Thanh Minh ta tìm cái cớ đến Tịnh Châu Thái Nguyên tế tổ, thuận đường đi tới Hà Bắc, vừa lúc gặp người Tân La làm phản. Khi đó ta đang ở Ký Châu.
Lý Long Cơ khẽ gật đầu, thở dài một hơi nói:
- Nói thật, đã hơn một năm nay áp lực của ta quá lớn, quả thật ép tới mức ta có chút hết hơi. Cả triều thần tử ngay cả hoàng thân quốc thích kể cả phụ hoàng ta đều nói ta cực kỳ hiếu chiến, quá ham công tích. Đăng cơ chưa đầy năm năm, Đại Đường chinh chiến không ngừng. Làm cho thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614354/chuong-859.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.