- Nhưng mà...còn chưa thêu xong. Muội vốn định thêu thêm hoa sen cùng nước...
Tử Địch tràn đầy thương tâm cùng tự trách nói:
- Đây là đồ vật đầu tiên muội thêu tặng cho huynh, nhưng chưa thêu xong...Hiện tại tay muội gãy rồi, sau này không thêu được nữa! Không nghĩ tới muội muốn thêu chút đồ tặng cho huynh mà ông trời cũng không đáp ứng.
- Như thế nào lại thế đây? Nhất định sẽ tốt!
Tần Tiêu ôm Tử Địch, lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói:
- Chờ muội khỏe lại, chúng ta cùng thêu xong khăn tay này. Ta cũng học, được chứ?
- Đại nam nhân thêu hoa, thành bộ dáng gì đây chứ!
Tử Địch lập tức bật cười, chỉ vào mặt Tần Tiêu:
- Có biết xấu hổ hay không! Không nghe nói qua nam nhân muốn học thêu hoa!
Mặc Y ôn nhu mỉm cười, kéo Tử Địch, nói:
- Muội đừng lo lắng, đại phu nói có thể phục hồi. Chỉ cần sau này muội an phận một chút, đừng khiến vết thương tái phát là được.
Dương Ngọc Hoàn cùng Lý Trì Nguyệt đều đến gần, cùng nhau an ủi Tử Địch.
- Khụ! Khụ!
Lý Long Cơ ở bên cạnh khụ vài tiếng, nói:
- Có chút người xem nơi này thành phòng ngủ hay sao!
Tần Tiêu xấu hổ nở nụ cười, Tử Địch cười hăng hắc vài tiếng, ngoan ngoãn ngồi thẳng lại. Dương Ngọc Hoàn nhảy ra bênh vực, cúi người thi lễ với hoàng đế:
- Hoàng đế bệ hạ, Tử Địch tỷ cùng Hầu gia ca ca trải qua sinh ly tử biệt nha, ngài cho họ đoàn tụ một chút thôi!
- Ôi ôi?
Lý Long Cơ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614353/chuong-858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.