Mặc Y ngồi trên Tuyết Hoa mã, cực kỳ lưu luyến nhìn chằm chằm Tử Địch, cùng nàng ôm Tam Đầu, Tứ Đầu, cắn răng quay đầu.
Tần Tiêu nhấc cương ngựa, Đạm Kim mã kiêu ngạo lẫn hưng phấn dựng lên, tiếng hí vang rền!
Đại Đầu hưng phấn kêu to:
- A gia thật giỏi! Tạm biệt a cha, nhất định phải bảo trọng. Con cùng đệ đệ muội muội nhất định sẽ nghe lời của mẫu thân!
- Giá!
Tần Tiêu vung lên roi ngựa, dẫn đầu chạy đi.
Hắn không muốn để người nhà chứng kiến trên mặt mình cũng đã rơi xuống nước mắt.
Gió lớn quất vào mặt, nước mắt nhanh chóng bay hơi. Trong lòng Tần Tiêu dâng lên một cỗ phiền muộn dày đặc không cách nào phai nhạt.
Mặc Y, Thạch Thu Giản cùng Kim Lương Phương theo sát phía sau, bốn con ngựa chạy ra cửa thôn, đi về hướng bắc. Hương thân trong thôn hôm nay đều có chút kinh hãi, nguyên lai Tần đại thiện nhân đại khí rộng rãi, hào sảng thẳng thắn lại là một vị tướng quân!
Gót sắt giẫm bụi gai, ngựa phi hướng đông bắc.
Tình cảnh này làm Tần Tiêu không khỏi nghĩ đến ngày tuyết rơi mấy năm về trước. Ngày nào đó, bản thân hắn mang theo ba mươi lăm kỵ hướng quan nội kinh thành mà đi.
Thời gian trôi qua, hôm nay lại có một màn tương tự xuất hiện, không thể không làm kẻ khác cảm khái.
Mặc Y mặc một thân trường bào màu đen cùng áo tơi, mái tóc buộc cao, có vẻ càng thêm gọn gàng tiêu sái. Tần Tiêu giao Thuần Quân kiếm cho nàng, thói quen sử dụng Hỏa Trúc Xà Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614199/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.