- Vậy thì chúng ta đi!
Tần Tiêu lôi kéo bàn tay của Dương Ngọc Hoàn bỏ chạy, Tử Địch ở phía sau oa oa kêu to oán hận.
Dương Ngọc Hoàn khanh khách cười to, dưới chân cũng vội vàng chạy nhanh hơn.
Tần Tiêu không khỏi thầm nhủ: Đúng là hài tử a, ngây thơ, hồn nhiên vô cùng!
Dương Ngọc Hoàn thoát khỏi hoàng đế, trong lòng thật khoan khoái, nhưng nhìn thấy Tần Tiêu sắp rời đi, cực kỳ không muốn, không khỏi ôm chặt cánh tay Tần Tiêu, sợ hãi nói:
- Hầu gia ca ca, huynh nguyện ý mang theo muội đi đông bắc không?
Tần Tiêu hơi sững sờ, qua loa nói:
- Được, qua một thời gian cả gia đình chúng ta đều sẽ di chuyển qua đó.
- Không phải, ý muội muốn nói là hiện tại!
Dương Ngọc Hoàn không ngừng gật đầu, vừa nói nhanh:
- Chính là hai ngày sau đó!
Tần Tiêu không khỏi cười khổ:
- Ta đang vội vàng đi đánh giặc, không phải đi du sơn ngoạn thủy đâu! Sau khi đi qua đó, chẳng những không có thời gian chiếu cố muội, còn có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, biết không?
- Không sao cả, huynh không thời gian chiếu cố muội, nhưng muội có thể chiếu cố cho huynh!
Dương Ngọc Hoàn có chút kích động, giống như tìm được lý do có thể thuyết phục Tần Tiêu đồng ý mang nàng đi theo:
- Muội sẽ không liên lụy huynh đâu!
Tần Tiêu không khỏi lắc đầu cười khổ: A đầu này, nói gì đây? Chiếu cố ta? Ha ha...thật khó được nàng có lòng tốt như vậy.
Tần Tiêu nói:
- Đi tới quân đội, sẽ không thể giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614198/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.