Tần Tiêu cười tự giễu:
- Vừa rồi ngươi không nghe được sao? Nếu như không có chỗ nào “dùng được” tới ta, ta vĩnh viễn chỉ là nông dân. Ta sẽ không trở về làm quan viên nhàn rỗi. Nhưng mà... nếu như có chỗ nào thật sự “dùng được” tới ta, khẳng định cũng không phải là chuyện gì tốt. Ah, cứ như vậy ta chẳng khác gì một tai tinh, nếu như lần thứ hai xuất hiện, khẳng định sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
- Đại đô đốc ngàn vạn lần đừng nói như vậy!
Hình Trường Phong vội nói:
- Đại trượng phu dùng chí, ra sức vì nước! Nếu quốc gia gặp nạn, mới thật sự nhìn thấy được anh hùng bản sắc của đại đô đốc thôi!
- Ha ha, không thể tưởng được vài năm không gặp, ngay cả Hình Trường Phong tính tình thành thật nhất cũng đã học được thuật nịnh nọt!
Tần Tiêu không khỏi cười ha hả:
- Được rồi, không cần nói nhảm nữa, ngươi mau đi đi!
Hình Trường Phong vui vẻ gật đầu, liền ôm quyền:
- Đại đô đốc bảo trọng! Trường Phong ở kinh đô trông đợi gặp lại đại đô đốc!
Tần Tiêu gật gật đầu, khoát tay:
- Đi thôi!
Hình Trường Phong sải bước rời đi, nhóm tiểu hài tử cùng Đại Đầu đứng phía sau liên tục vẫy tay:
- Tạm biệt thúc thúc!
Tần Tiêu ôm lấy Nữu Nữu, ăn một viên mứt quả a đầu đưa qua, nhìn theo bóng lưng Hình Trường Phong xa xa, trong lòng xúc động thở dài:
- Xem ra ngày tháng nhàn nhã lười nhác của ta đã chấm dứt!
Đưa tiễn Lý Đán, Tần Tiêu ôm Nữu Nữu cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614166/chuong-671.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.