Khi vương công hoàng tộc cùng nhi tử thân nhân tự tàn sát lẫn nhau, hắn lại chìm đắm trong gia đình ấm áp cùng quyến luyến khôn cùng không dứt. Không tranh đoạt tình yêu, không thổi lời bên gối, lại càng không bàn tới âm mưu đố kỵ...
Hưởng phúc tề nhân có thể hưởng thụ tới nước này, làm một nam nhân, còn có tham vọng nào khác quá đáng hơn nữa sao?
Trên tinh thần mười phần thoải mái, khóe môi Tần Tiêu lộ dáng mỉm cười ngọt ngào, chìm vào trong giấc ngủ ngon lành.
Ngựa sắt qua sông nhập mộng lai...Thiết kỵ boong boong, đạp biến vạn lý non sông; tiếng tù và vang vọng, trăng sao phía chân trời tản lạc mây mờ!
Trên chiến trường cát vàng, quân nhân Đại Đường vung đao giết kẻ địch; trời cao đen nhánh, quân ca cùng lửa trại cùng nhau bay cao...Thiết giáp kim mã, cờ chủ soái rực rỡ hiện rõ chữ Tần, tung bay phần phật!
Giết chóc như ma, tà dương như máu, đại chiến trường cát vàng sa mạc, người Bắc Địch phỉ khí ngập tràn, loan đao Đột Quyết hung mãnh...
Đồng loạt xuất hiện trong mộng của Tần Tiêu!
Nhiệt huyết sôi trào, hơi thở của hắn cũng trở nên dồn dập. Trong lúc ngủ mơ, nhịn không được lớn tiếng hô to:
- Các huynh đệ...xông lên ah!
Ở giữa có một câu rống mơ hồ không rõ. Chỉ có Tần Tiêu ở trong mộng biết, mình rống chính là “Vì vinh quang Đại Đường, vì tôn nghiêm nam nhân”!
Lý Tiên Huệ các nàng ở ngoài phòng bị giật nảy mình, nhẹ nhàng đẩy ra một khe cửa nhìn vào trong phòng, chỉ thấy Tần Tiêu đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614167/chuong-672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.