Chương trước
Chương sau
Tần Tiêu và ba người đi vào thì Lý Giai Lạc cùng Chu Dĩ Đễ có chút kinh ngạc nhìn qua, cảm thấy hứng thú nhìn Tần Tiêu xa lạ.
Lý Giai Lạc nhìn chằm chằm vào Tần Tiêu hồi lâu, lẩm bẩm nói:
- Lư đại nhân, vị này hẳn là Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc, Tần Tướng quân?
Tần Tiêu nghi ngờ nói:
- Lý tướng quân nhận ra ta?
Lý Giai Lạc tuổi không lớn lắm, cũng chừng ba mươi, cao không kém gì Tần Tiêu, mắt hổ râu quai nón, mũi cao môi dày, ngược lại có phần giống người Hồ. Trên cổ tay Lý Giai Lạc còn đeo xiềng xích, ôm quyền thi lễ với Tần Tiêu, khẽ cười nói:
- Giai Lạc chính là người Khiết Đan, vào triều làm quan trong triều thánh hậu, có thể làm tả kiêu vệ Đại tướng quân, vẫn trấn thủ ở U Châu. U Châu có nhiều người Đột Quyết cùng Khiết Đan và người Hồ, những dân cư người Hồ kia vẫn truyền tai nhau Sói ma Đại tướng quân Tần Tiêu nha, thậm chí còn có người hiểu chuyện họa bức họa của Đại Đô Đốc. Vì vậy giai Lạc xem như nhận ra Đại Đô Đốc.
- Ha ha, thì ra là thế!
Tần Tiêu cười rộ lên, nhìn Lý Giai Lạc cùng Chu Dĩ Đễ ôm quyền thi lễ:
- Lý tướng quân thật đúng là quá mức ca ngợi Tần mỗ. Kỳ thật cũng chỉ là cái dũng thất phu mà thôi, người Đột Quyết ưa thích vận truyện tả quá lên thôi.
- Thật ra lần này ta tới đây là vì biết hai người các ngươi bị oan!
Tần Tiêu nói khẳng định.
Chu Dĩ Đễ cùng Lý Giai Lạc nhìn nhau:
- Vì cái gì? Đại Đô Đốc có thể khẳng định?
Tần Tiêu khẽ cười nói:
- Bởi vì các ngươi sùng bái dũng sĩ, kính trọng dũng sĩ. Người như vậy chắc chắn sẽ không đào binh bỏ lại chủ soái. Hơn nữa Lý tướng quân chính là người Khiết Đan, binh bại còn có thể nương nhờ Hề và Khiết Đan. Hai nước này không phải đồng chi sao? Nhưng mà các ngươi lại cho binh sĩ áp tải về Trường An thụ thẩm. Chỉ đảm phách này đáng cho người ta tôn trọng, nhân phẩm này đáng tín nhiệm rồi.
Lý Giai Lạc kích động, liên tục gật đầu nói:
- Đại Đô Đốc nói đúng! Giai Lạc gần đây không cầu công danh, không cầu ban thưởng, chỉ nguyện lấy cái chết tỏ rõ trong sạch! Hôm nay có thể có Đại Đô Đốc nói ra lời đáy lòng của Giai Lạc, Giai Lạc có chết cũng không tiếc.
Tần Tiêu có chút gật gật đầu. Thầm nghĩ trong lòng: Lý Giai Lạc đúng là đàn ông.
Không mang qua binh thì không hiểu tình cảnh này. Nhân tài như vậy phải dùng mới được. Chu Dĩ Đễ sao, có lẽ cũng không thể yếu kém được.
Tần Tiêu cũng không có nói thêm gì, cùng bọn người Lư Hoài Thận rời khỏi nhà giam.
Lư Hoài Thận vội hỏi:
- Đại Đô Đốc nghĩ như thế nào?
Tần Tiêu nói ra:
- Lý Giai Lạc là hảo hán tử. Bằng không thì hắn rõ ràng không cần làm vậy, vì cái gì không đầu nhập vào Khiết Đan hoặc Hề. Nhưng lại về đây nhận cái chết? Lư đại nhân, pháp luật cũng không ngoài tình người. Ta thấy có thể kết án rồi! Người trung nghĩa như vậy ở trong nhà lao cũng không phải là chuyện tốt đâu.
Lư Hoài Thận vuốt râu mỉm cười:
- Kỳ thật Lư mỗ cũng sớm có ý đó. Nhưng mà Đậu Hoài Trinh hùng hổ dọa người, bảo ta nghiêm hình bức cung tra rõ. Hắn mất mặt trên triều, lại muốn Lư mỗ lạm dụng hình riêng ở Ngự Sử đài vu oan giá họa, giúp hắn vãn hồi mặt mũi. Đúng là buồn cười mà! Lư mỗ tuy không phải đại thanh quan cái gì đó, nhưng cốt khí vẫn có! Việc này không cần Đại Đô Đốc quá lo, Lư mỗ tự nhiên đã có chủ trương.
Tần Tiêu khen ngợi gật gật đầu, thầm nghĩ trong lòng: Lư Hoài Thận này vẫn có chút cốt khí.
Tần Tiêu cùng Vạn Lôi rời Ngự Sử đài, đang chuẩn bị tách ra. Tần Tiêu nhìn hắn nói ra:
- Vạn Lôi huynh đệ, vạn kỵ quân thủ nơi hiểm yếu, nửa hoàng cung cấm vệ đều phải nhờ ngươi rồi. Ngươi có thể đả điểm tinh thần lên. Từ ngày hôm nay, mỗi ngày mang theo ba ngàn kỵ sĩ binh thủ ở cung Thái Cực, trọng điểm chính là đông cung. Ngươi hiểu ý của ta chứ?
Vạn Lôi ôm quyền thấp giọng nói:
- Ty chức hiểu, Đại Đô Đốc yên tâm là được. Đông cung ty chức nhất định lưu tâm nhiều hơn, tự mình thu xếp đóng giữ ở đó.
- Rất tốt.
Tần Tiêu mỉm cười, cười rộ lên:
- Quách Tử Nghi tiểu tử này, đã theo ta quay về Trường An nhưng còn chưa gặp hắn, còn vẫn đang thao luyện bên ngoài sao?
- Đúng vậy a!
Vạn Lôi nói:
- Chàng trai này dốc sức liều mạng thật! Hắn đang luyện tinh binh đấy.
Tần Tiêu cười rộ lên sau đó chắp tay cáo từ với Vạn Lôi!
Dựa vào, ta đúng là bận rộn.
Trong lòng Tần Tiêu cười khổ một hồi, đi tới thượng thư tỉnh. Ngự Sử đài, Hoàng Thành Ngự Suất Ti cách thượng thư tỉnh không xa, chỉ cách con phố mà thôi. Lục bộ quan viên đang tan tầm, nhưng Tần Tiêu biết rõ Quách Nguyên Chấn còn chưa về, khẳng định còn ở lại xử lý công vụ. Ngày mai tả uy vệ Lý Tự Nghiệp phải xuất chinh, hắn khẳng định đang bận rộn điều phối quân lương.
Quả nhiên Quách Nguyên Chấn đang ở trong phòng ghi chép các con số. Tần Tiêu mời tiểu quan thông báo trước, Quách Nguyên Chấn cũng vui vẻ đi ra đón, tự mình dẫn Tần Tiêu vào thư phòng ngồi.
Quách Nguyên Chấn là người sau Đường Hưu Cảnh, Trương Nhân Nguyện, là nho tướng khó có của Đại Đường, văn võ song toàn. Không chỉ quen quân sự, càng có phong phạm nho nhỏ. Hắn cười ha hả nhìn Tần Tiêu nói:
- Đại Đô Đốc hôm nay tại sao nhàn rỗi tới bộ binh làm khách?
Tuy nói Hoàng Thành Ngự Suất Ti Đại Đô Đốc cùng Binh Bộ Thượng Thư đều là Tam phẩm, hơn nữa văn bản rõ ràng quy định Đại Đô Đốc còn thấp hơn Thượng thư một cấp, nhưng Hoàng Thành Ngự Suất Ti binh mã không do binh bộ tiết chế, hai người cũng không phân chủ thứ, càng đừng nói thượng hạ cấp.
Tần Tiêu trả lời:
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Tần mỗ hôm nay tới đây là đòi người với Quách đại nhân!
- Đòi người?
Quách Nguyên Chấn nghi ngờ nói:
- Hẳn là Quách mỗ ngươi có mỹ nhân Đại Đô Đốc ngưỡng mộ trong lòng?
- Ha ha, Quách đại nhân đúng là biết nói đùa!
Hai người hiểu ý lẫn nhau, đều là chiến hữu của thái tử, xem như người đồng đạo, nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Tần Tiêu cười nói:
- Quách đại nhân, ta nói chính là kẻ thô kệch Lý Giai Lạc hiện nay đang nhốt tại Ngự Sử đài đấy!
- Muốn hắn?
Lý Giai Lạc kỳ lạ cười rộ lên:
- Đại Đô Đốc đi Ngự Sử đài gặp hắn rồi?
- Đúng rồi, ta không phủ nhận.
Tần Tiêu cười nói:
- Ta cũng dám đoán chắc hắn nhất định là không có tội, qua mấy ngày là được thả ra. Vì vậy ta tiên hạ thủ vi cường, đến tìm Quách đại nhân đòi người.
- Ha ha, ngươi nha!
Quách Nguyên Chấn cười rộ lên, chỉ vào Tần Tiêu cười nói:
- Xem xét cũng là người biết mang binh, một thân vô lại, bụng dạ thẳng thắn, nhưng mà đúng khẩu vị của lão Quách ta! Nhưng mà người này cho ngươi! Hoàng Thành Ngự Suất Ti cũng là nha môn hương khói tốt, không có quá bạc đãi Lý Giai Lạc. Chu Dĩ Đễ sao, tính ra có tội chiến bại, dù sao cũng là bị bắt cứu trở về. Ta bảo hắn đi tới U Châu lập công chuộc tội đi!
Tần Tiêu đại hỷ đứng dậy vui mừng ôm quyền thi lễ:
- Đa tạ Quách đại nhân!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.