Chương trước
Chương sau
Vài ngày về sau Tần Tiêu quả nhiên như nguyện kéo Lý Giai Lạc vào Hoàng Thành Ngự Suất Ti, đảm nhiệm chức Thân Dực Phủ hữu lang tướng. Lý Giai Lạc cũng vui mừng, tại biên cương ăn khổ mấy năm, hiện tại thoáng cái vào kinh làm lão quan gia, là ai cũng phải vui mừng, huống chi trong suy nghĩ của hắn là người hầu của ‘chiến thần’.
Quách Tử Nghi cũng nghe lời kéo quân tới đông cung. Tiểu tử này vội vàng huấn luyện bộ đội ngay cả hôn lễ của Tần Tiêu cũng không tham gia, sau khi trở về lại chạy tới phủ Tần Tiêu xin nhận lỗi.
Tần Tiêu lúc này đang xử lý việc vặt, vừa chú ý tới hướng đi của Thái Bình công chúa. Vượt quá dự kiến của mọi người là Thái Bình công chúa từ sau ngày đó thì không thấy bóng dáng. Cũng không vào triều, cũng không xuất hiện ở nơi công cộng, nhiều lắm là đi Võng Cực Tự, trốn ở đại điện tham thiền niệm phật. Cuối cùng mang theo thân binh đi Bắc đô Thái Nguyên, nói là đi cúng tổ mộ lịch đại hoàng đế.
Không có Thái Bình công chúa thành Trường An cùng triều đình lập tức biến hóa rất nhiều. Đậu Hoài Trinh cũng không kiêu ngạo như xưa, không có chủ tử ở sau lưng làm chỗ dựa, dũng khí cũng chưa đủ, cũng nhẫn nhịn nhiều.
Nhưng mà Thái Bình công chúa làm vậy, trừ cố ý lảng tránh mâu thuẫn trước mắt trồi lên mặt đất, càng tránh hiềm nghi chính trị. Nàng đi cúng lịch đại hoàng đế ở Bắc đô, đơn giản chính là tỏ vẻ Thái Bình công chúa ta tuy gả ra khỏi Lý gia, nhưng trong lòng vẫn còn Lý gia, là người Lý gia. Trong lúc mẫn cảm này nàng làm thế đơn giản chính là chiếm ủng hộ của hoàng đế, thắng được cảm tình.
Kỳ thật chỉ có Tần Tiêu rõ ràng hơn, Thái Bình công chúa đi Bắc đô trừ những ý tứ này, hơn nữa chính là đi tới hành cung ở Thái Nguyên nghỉ mát. Triều đình quốc khố căng thẳng, thu thuế trăm ngàn chỗ hở, thân tín của Thái Bình công chúa cũng rầm rộ xây dựng hành cung ở Thái Nguyên xây, thay nàng tu kiến một tòa nhà nghỉ mát.
Nghe nói hoa lệ không kém hoàng cung, chỗ đó xây hầm ngầm, là tốn hai vạn nhân lực vất vả mang băng từ phương bắc tới dùng cung cấp Thái Bình công chúa tránh nóng. Săn uyển còn có nhiều tẩu thú không kém gì hoàng cung, ca sĩ nữ vũ còn xuất sắc hơn Đại Minh Cung.
Nếu dùng một từ hình dung thì sinh hoạt của Thái Bình công chúa hiện tại còn xa xỉ hơn hoàng đế.
Trong mấy ngày này thân tín của Lý Long Cơ gặp nhau vài lần, mỗi lần đều không tự chủ nói chuyện của Thái Bình công chúa. Lý Long Cơ mỗi lần đều cảm thán một hơi, có phẫn nộ cũng đành chịu. Lý Long Cơ nói:
- Tuy Thái Bình công chúa hiện tại không giống như Vi hậu như vậy hiển nhiên tai họa thiên hạ, nhưng mà thực tế không khác gì. Nàng ám thông triều thần bán quan bán tước, tham luyến quyền thế và xa hoa, dĩ nhiên trở thành u ác tính của Đường vương triều!
Lý Long Cơ thậm chí nghĩ thừa dịp Thái Bình công chúa đi Thái Nguyên mấy ngày này. Dùng thủ đoạn gì đó lột bỏ thực quyền của nàng. Nhưng lại cố kỵ Lý Đán ở trên, hắn tuyệt không cho phép Lý Long Cơ làm như vậy. Trừ thở dài Lý Long Cơ cũng không có biện pháp tốt.
Thái Bình công chúa đi chuyến này là mấy tháng không thấy bóng dáng, trên triều đình cũng không xảy ra đại sự gì. Thẳng đến ngày hôm nay...
Giống như ngày xưa, Tần Tiêu tại Hoàng Thành Ngự Suất Ti làm xong công việc chuẩn bị về nhà. Lúc này nhận được tin Thái Bình công chúa quay trở lại Trường An. Trong lòng Tần Tiêu phiền muộn: Đại phiền toái trở về!
Tần Tiêu về đến nhà thì thấy Mặc Y cùng Tử Địch có chút khẩn trương đứng ở cửa ra vào, bộ dáng nóng lòng. Trong lòng Tần Tiêu cảm giác không ổn, liên tục hỏi các nàng:
- Xảy ra chuyện gì?
Tử Địch nhanh miệng, kinh hoảng nói ra:
- Vừa rồi Thái Bình công chúa phái mấy người đến, dùng một chiếc xe đón Tiên nhi cùng Trì Nguyệt đi tới phủ của nàng.
- Cái gì?
Tần Tiêu lập tức quá sợ hãi:
- Chuyện lúc nào?
- Là vừa rồi! Không đến một nén nhang. Ta cùng tỷ tỷ đang chuẩn bị vào cung tìm ngươi đấy.
Tử Địch kêu to:
- Ngay cả đầu to cũng ôm đi!
- Bà mẹ nó!
Tần Tiêu tức giận kêu lên:
- Nàng muốn làm gì?
Tần Tiêu run dây cương, đang chuẩn bị thúc ngựa tới phủ của Thái Bình công chúa. Mặc Y kéo dây cương nói ra:
- Lão công, trước đừng xúc động! Theo ta thấy Thái Bình công chúa cũng không có ác ý!
- Thật sao?
Tần Tiêu tỉnh táo lại, cũng đúng nha, Thái Bình công chúa không đáng khai chiến với ta lúc này. Bắt thê tử ta đi chẳng là định dốc sức liều mạng?
Tần Tiêu gật gật đầu:
- Vậy được rồi, ta biết rõ. Các ngươi vào nhà đi, ta đi phủ Thái Bình công chúa một chuyến. Mặc kệ nàng có ác ý hay không, một mình mang thê tử ta đi là quá vô lễ.
Dứt lời quay đầu ngựa lại chạy tới phủ của Thái Bình công chúa.
Mặc Y cùng Tử Địch lo lắng nhìn bóng lưng Tần Tiêu, trong nội tâm bồn chồn. Tử Địch liền nói:
- Ngươi nói với Uyển Nhi chưa? Phát sinh chuyện lớn như vậy mà Uyển Nhi còn đang đánh đàn đấy! Dường như không phải bắt con nàng đi vậy!
- Cái gì mà bắt, ngươi đúng là!
Mặc Y oán trách nói ra:
- Đối với những chuyện này, Uyển Nhi còn hiểu hơn chúng ta. Nàng nhất định là liệu định không có chuyện gì mới an tâm thoải mái như vậy. Có lẽ chúng ta cũng quá kinh hoảng, làm cho lão công khẩn trương lên. Ai nha. Hy vọng hắn không vọng động.
- Dọa, nếu ta nói xông vào phủ bắt lão bà đi, trực tiếp một đao chém nàng ta thì trời êm biển lặng.
Tử Địch tà ác cười rộ lên, nói:
- Không phải là nữ nhân sao! Trăm ngàn nam nhân cũng không làm gì được hắn, còn sợ một nữ nhân? Hừ, hừ hừ!
Mặc Y ngơ ngác nhìn qua Tử Địch, lắc đầu liên tục thở dài:
- Quả nhiên là ngu xuẩn!
Bọn thị vệ ở phủ Thái Bình công chúa nhìn thấy Tần Tiêu phóng ngựa chạy tới, liên tục không ngừng bỏ chạy đi vào thông báo. Đợi đến lúc Tần Tiêu tới trước cửa phủ Thái Bình công chúa xuống ngựa, binh sĩ đã chạy ra chào đón:
- Thái Bình công chúa có lệnh, Đại Đô Đốc đến trực tiếp vào phủ. Thái Bình công chúa cho mời!
Trong lòng Tần Tiêu cả kinh: Làm cái gì, Hồng Môn Yến sao? Không phải là muốn dùng Tiên nhi và Trì Nguyệt áp chế ta chứ? Ngu xuẩn như vậy? Mặc kệ nhiều như thế, đi vào nói sau, nhìn ngươi chơi trò gì!
Tần Tiêu đi vào trong. Đi tới phủ đệ của Thái Bình công chúa, nơi này còn tráng lệ hơn chỗ của Tần Tiêu không ít, quả thực giống như hoàng cung vậy. Tần Tiêu dọc theo bình đài tiến vào trong đại sảnh, Thái Bình công chúa còn đang ôm đầu to chọc nó cười. Đầu to hồn nhiên cười ha hả, Lý Tiên Huệ cùng Lý Trì Nguyệt bên cạnh mỉm cười, không chút nguy hiểm nào cả.
Tần Tiêu phát hiện mình vội vả hừng hực xuất hiện, biểu lộ nhất định là không tốt, hoàn toàn không giống không khí trong phòng. Vì vậy lập tức điều chỉnh tâm tình, cuối cùng nặn ra nụ cười đi vào trong nội đường.
Không chờ Tần Tiêu bái lễ, Thái Bình công chúa mỉm cười khoát tay:
- Bỏ đi, không cần đa lễ. Đều là người nhà, không có người ngoài!
Tần Tiêu miễn cưỡng nói:
- Công chúa điện hạ, nhi tử của ta vô cùng nghịch ngợm, thích nhất tiểu loạn, ngài cần phải cẩn thận một chút!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.