Trong lòng Tần Tiêu an lòng, cười cười:
- Rất tốt! Nghe lời này ta sẽ nói cho hoàng thượng và thái tử.
Trong lòng Thường Nguyên Giai mắng thầm: Trời ạ, thật sự là ý của hoàng đế cùng thái tử! Xem ra hoàng đế cùng thái tử đã có kiêng kỵ Thái Bình công chúa thật sâu cho nên mới cho Tần Tiêu động thủ làm chuyện này. May mắn, may mắn ah, ta có đủ thông minh đi ăn máng khác rất nhanh, bằng không mạng nhỏ xong rồi!
Tần Tiêu nhìn vẻ mặt khẩn trương của hắn thì cười rộ lên, nói:
- Chớ khẩn trương nha, đã nói chỉ là dự phòng. Nếu Thái Bình công chúa không làm ra cái gì khác người chính là tốt nhất, Thường Tướng quân ngươi làm mọi việc thuận lợi. Nếu như phát sinh cái gì, ngươi chính là công thần. Đây chính làm một lần hành động làm được mấy chuyện nha, ngươi hiểu chưa?
- Hiểu rõ!
Thường Nguyên Giai lập tức tươi cười, liên tục ôm quyền nói:
- Ty chức cũng cảm tạ Đại Đô Đốc tài bồi!
Tần Tiêu vuốt râu, nói:
- Lại nói tiếp, Hoàng Thành Ngự Suất Ti còn thiếu hai đô đốc. Làm rất tốt, làm chút thành tích cho ta xem. Nếu tương lai có đề bạt sẽ nghĩ tới ngươi.
Thường Nguyên Giai lập tức vui mừng quá đỗi:
- Đa, đa tạ Đại Đô Đốc! Ty chức nguyện ra roi thúc ngựa cho Đại Đô Đốc, muôn lần chết không chối từ!
Vạn Lôi bên cạnh buồn cười, trong nội tâm mắng thầm: Quả nhiên là tiểu nhân!
Tần Tiêu cười ha ha:
- Đừng nói nghiêm trọng như vậy, đều là hảo huynh đệ nha,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1614124/chuong-629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.