Hắn còn chưa từng có khát vọng như bây giờ. Đi qua một mảnh lục địa kia!
Khoảng chừng có hơn trăm bước, một đoàn thuyền lớn nhỏ nhẹ nhàng trôi, trong thuyền truyền đến tiếng sáo du dãng. Ở trên mặt nước yên tĩnh truyền được sâu thẳm. Làn điệu khinh dương, mà mang theo một cổ ai oán nhàn nhạt, tuy rằng cách xa như vậy, vẫn như cũ nghe được rõ ràng lọt vào tai.
Tất cả mọi người bị hấp dẫn, nhất tề hướng về bên đó nhìn lại, cũng không nhìn thấy bóng người, chỉ thấy một con thuyền nhỏ đang bồng bềnh trôi.
Chỉ có Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ minh bạch, bài từ khúc này rất quen thuộc. Là bài "thời gian bị quên lãng", hai người đồng thời kinh hãi nói:
- Thượng Quan Uyển Nhi!
Tần Tiêu vội hỏi nói:
- Bài ca này, ngươi hát cho Thượng Quan Uyển Nhi nghe qua rồi?
- Ừm, khi còn ở Trường An!
Lý Tiên Huệ vội vã gật đầu:
- Hẳn là nàng! Khẳng định là nàng!
Trong lòng Tần Tiêu kích động một chút đã có chủ ý, cười gượng nói với Lý Tiên Huệ rằng:
- Tiên nhi, mặc kệ ta thế nào, ta đều là không ăn giấm a?
- Nói cái gì đây? Nhiều người như vậy ở chỗ này!
Lý Tiên Huệ nhẹ giọng trách nói:
- Nhanh chóng cập bờ một chút đi, ngươi lại đi thuyền nhỏ tới tìm nàng. Thuyền hoa lớn như vậy bơi qua đó, sóng hồ sẽ đem thuyền nhỏ của nàng đánh lật úp.
- Không cần! Các ngươi lên bờ đi sao, không cần phải để ý tới ta!
Tần Tiêu cười quỷ dị, xoay người đã như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613900/chuong-405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.