Tần Tiêu gạt mấy giọt thủy châu trên trán liên tục rơi xuống sàn thuyền, mở ra song chưởng, lớn tiếng nói rằng:
- Uyển nhi thân ái, Tần đại ca của ngươi đã trở lại rồi!
Thượng Quan Uyển Nhi nhảy lên một cái, liều lĩnh nhào tới trong lòng Tần Tiêu, thất thanh khóc rống lên nói:
- Thật sự là ngươi...Thật sự là ngươi rồi. Bảy mươi sáu ngày, bốn thời thần, rốt cục ta đã đợi ngươi!
Tần Tiêu cũng bất chấp trên người ướt đẫm gắt gao ôm chặt lấy Thượng Quan Uyển Nhi:
- Hảo Uyển nhi của ta, ta nói rồi. Ta sẽ trở lại!
Thượng Quan Uyển Nhi giống như hài tử khóc đến càng lúc càng lớn tiếng, rơi lệ đầy mặt, hai tay giống như ngày đó khi ở Lạc Dương phân ly vậy, liên tục nhẹ nhàng đấm lên lưng của Tần Tiêu, đã nói không ra lời nữa.
Tần Tiêu nghiêng đầu, xoa xoa trên mặt ngọc thanh lệ của Thượng Quan Uyển Nhi, xóa đi vết nước mắt trên đó, quay về phía bờ môi đỏ mọng ướt át của nàng hôn lên.
Thượng Quan Uyển Nhi vong tình nhắm mắt lại, ôm lấy cái cổ của Tần Tiêu, mãnh liệt hôn trở lại...
Thuyền nhỏ hẹp dài, bên cạnh lay động không yên ổn.
Thượng Quan Uyển Nhi hơi có chút kinh hoảng đẩy Tần Tiêu ra:
- Chiếc thuyền này cũng sắp lật rồi!
Tần Tiêu buông nàng ra, có chút không có ý tứ cười:
- Trên người ngươi cũng là tất cả đều ướt cả rồi...
- Thế nhưng ta tuyệt không có lạnh, thật đấy...!
Thượng Quan Uyển Nhi ngừng khóc, thế nhưng nước mắt vẫn đang im lặng chảy xuống:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613901/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.