Tần Tiêu tức giận vỗ án:
- Loại chuyện bại hoại này cũng trà trộn vào Vũ Lâm Vệ! Sau khi quay về kinh ta quá bận rộn chuyện hôn sự của thái tử nên không xử lý việc ở bắc nha, không nghĩ tới liền Vũ Lâm Vệ cũng có tâm phúc của Vi hậu tiến vào. Sợ là dùng không bao lâu ta là bắc nha Đại Đô Đốc cũng phải về nàh. Dọn ra ngoài cho người của Vi hậu tiến vào nhà rồi.
Đường Hưu Cảnh cười mỉa:
- Tần tướng quân, ngươi đừng nói nhảm. Hẳn là ngươi cho rằng các nàng không dám làm chuyện này sao? Cho dù hiện tại bệ hạ tín nhiệm ngươi có thừa, cũng khó bảo vệ sẽ không tin lời gièm pha của Vi hậu đâu. Mấy huynh đệ của Vi hậu thay nhau vào triều, quan cư chức vị quan trọng. Vi Ôn ngươi cũng biết, nam nha Đại Đô Đốc; Vi Bá, Vũ Lâm Vệ Trung Lang tướng; mấy người khác như Vi Tiệp, Vi Quán, Vi Đạp, Vi Khỉ, Vi Nguyên cũng một bước lên trời, trong tam tỉnh lục bộ có chức quan không nhỏ, còn có các chức vụ khác nhau. Hoàng đế thì mỗi ngày uống rượu nghe hát, hành lạc hưởng thụ, có chuyện gì cũng khó mà tấu lên mặt của hắn, tất cả đều bị Vi hậu chặn đứng.
Tần Tiêu thở dài một hơi:
- Nói thật, ta có chút hoài niệm thánh hoàng...
Trương Giản Chi lắc đầu:
- Ngày xưa không thể quay về, nên đối mặt với sự thật. Đến nay mà tính thì chỉ có cảnh tỉnh hoàng thượng mà thôi, cũng không thể hồ đồ thế này được. Đại Đường ta không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-vo-trang-nguyen/1613857/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.