Chương trước
Chương sau
- Hơn nữa là phi thường sợ, thường thường gọi Vu sư thầy cúng tới nhà trừ tà cho nàng.
- Vậy là dễ xử lý rồi.
Tần Tiêu cười âm hiểm.
- Điện hạ đưa lỗ tai tới đây, ta cho ngươi biết nên làm cái gì...
Lý Trọng Tuấn lặng lẽ nghe Tần Tiêu nói, cười hắc hắc quái dị.
- Ý kiến hay, ý kiến hay! Chuyện này đã ghiền nha! Ha ha, Tần huynh đệ, không nghĩ tới đầu óc của ngươi lại xấu như vậy! Chưa nói việc này cần ngươi xử lý giúp ta.
- Không phải chứ!
Tần Tiêu vội vàng nói:
- Loại chuyện này ngươi phải làm rồi, nếu ta nhúng tay, vậy liên lụy cửu tộc! Ta không dám.
- Sợ cái bướm á!
Lý Trọng Tuấn lại vung tay, nói:
- Trời sập xuống ta đỡ lấy. Lại nói chuyện này thiếu thân thủ của ngươi làm sao hoàn thành? Yên tâm, chỉ cần ngươi làm chuyện này, chuyện khác giao cho ta.
Tần Tiêu liên tục lùi bước:
- Đừng đừng, ngươi đừng hại ta. Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa. Vạn nhất bị phát hiện, ta chết chắc!
- Vậy ngươi làm hay không làm?
Sắc mặt Lý Trọng Tuấn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn hù dọa Tần Tiêu.
- Ta cũng mặc kệ, chủ ý này là ngươi nghĩ ra, đến lúc đó bị phát hiện ta sẽ vạch trần là do Tần Tiêu dạy ta! Móa!
- Âm hiểm!
Tần Tiêu oán hận mắng một tiếng, lập tức bất đắc dĩ cười nói:
- Tính toán, ta xem như sợ ngươi. Làm thì làm, ha ha, cả ngày nhàn rỗi không có việc gì nên phải tìm chút chuyện cần làm! LẠi nói ta cũng nhịn không ít, ta sớm muốn âm nàng ta rồi!
Lý Trọng Tuấn vui mừng quá đỗi:
- Vậy được! Ngươi nói đi, lúc nào?
Tần Tiêu cười hắc hắc:
- Nếu không ta thấy đêm nay nhé? Ta đi tìm mấy huynh đệ tin được vào đây, ngươi phụ trách bố trí tràng cảnh. Nhớ kỹ ngàn vạn lần đừng lòi đuôi!
Lý Trọng Tuấn tiên tới bên người Tần Tiêu , cười vô cùng dâm đãng.
- Ngươi cứ yên tâm đi, hắc hắc! Lần này không cho nàng ăn đau khổ thì ta cũng không phải là thái tử Đại Đường!
Trong lòng Tần Tiêu dở khóc dở cười: còn thái tử Đại Đường nữa chứ, ngươi không biết xấu hổ nói ra... Nhưng mà ta cũng giống vậy a.
Giờ Tý đã đến, gió lạnh từng cơn.
Có câu là "Nguyệt hắc phong cao dạ (thích hợp làm chuyện xấu),giết người cướp của". Tần Tiêu hiện tại có cảm giác mình chính là tiểu tặc! Ẩn vào trong hoàng cung làm chút chuyện xấu xa.
Thời điểm vừa vào đêm xe ngựa của Lý Trọng Tuấn đưa hắn vào trong cung Thái Cực tiến vào Thái Minh Cung Đan Phượng môn. Sau đó Tần Tiêu thừa dịp bốn bề vắng lặng, phi thân nhảy xuống xe ngựa, một đường ẩn nấp vào Tuyên Huy điện. Lý Khỏa Nhi ỷ vào mình được sủng ái, thường thường nghỉ đêm trong hoàng cung, Tuyên Huy điện chính là nơi nàng ăn chơi đàng điếm.
Tần Tiêu núp trong bóng tối, nhìn thấy nhiều đội Vũ Lâm Vệ đi qua, trong nội tâm tính toán thời gian. Hắn là lão bản bắc nha nên những Vũ Lâm Vệ qua lại hắn rõ như lòng bàn tay. Chỉ cần giờ Tý ưừa qua thì trạm gác sẽ đổi lượt. Hơn nữa Lý Khỏa Nhi có lệnh cho dù là Vũ Lâm Vệ tuần tra cũng phải cách Tuyên Huy điện một trăm bước ( chừng 150 m ) bên ngoài có người nghe thấy âm thanh dâm đãng rất mất mặt!
Thời gian không sai biệt lắm! Vũ Lâm Vệ dần dần thưa thớt. Tần Tiêu lấu một thanh mã tấu, gảy nhẹ mở cửa tiến vào trong, rơi xuống đất lặng yên im ắng, cửa sổ không tổn hao gì.
Trong nội tâm Tần Tiêu đắc ý cười: tông sư thủy tổ đặc chủng của Đại Đường không phải nói chơi!
Vuốt góc tường, tránh thoát mấy thái giám cùng nha hoàn buồn ngủ, rốt cuộc Tần Tiêu cũng tìm được phòng ngủ của Lý Khỏa Nhi. Bên trong quả nhiên có âm thanh dâm đãng truyền ra. Lý Khỏa Nhi thở gấp, đang cùng hai năm nhân chơi song long hí phượng.
Tần Tiêu gảy nhẹ cửa sổ giấy! Nhìn qua mặt giường gấm, Lý Khỏa Nhi trần truồng lộ ra toàn vẹn, giống như con chó cái nằm sắp ngửa bốn chân cho một nam nhân dùng sức dập mạnh vào từ phía sau, còn nam nhân ở trước mặt đưa tiểu đệ cho nàng ta mút liếm như kẹo đường.
Tần Tiêu âm thầm cả kinh: khá lắm! Còn chơi 3P đấy! Hai nam nhân kia nhìn thấy chỉ là vô danh tiểu tốt Mã Tần Khách cùng Dương Quân lớn lên xem như rắn chắc đẹp trai. Lại là ngựa giống súc sinh như Trương Xương Tông, dựa vào việc làm trai lơ (đĩ đực) kiếm cơm.
Cũng không lâu lắm, bên trong có âm thanh gầm nhẹ vang lên, Lý Khỏa Nhi ngâm nga một tiếng. Ngay sau đó thở gấp tức giận mắng:
- Phế vật vô dụng, mới chèo chống trong chốc lát! Đi, đem hổ dầu bôi lên. Ngươi, ngươi cũng bôi lên.
Tần Tiêu nghe được trong nội tâm tức cười mãnh liệt: bôi đi. Lập tức sẽ thoải mái ngất trời đấy.
Trong phòng, 3P đại chiến tiếp tục. Hai mãnh nam bôi hổ dầu vào thì đem Lý Khỏa Nhi giày vò rên rĩ liên tục. Thật vất vả yên tĩnh lại, Tần Tiêu lại nhìn vào trong thấy ba người đang ôm nhau thở dốc hồng hộc. Một nam nhân trong đó nói:
- Quái tai, vì sao ngứa ngáy khó nhịn như vậy?
Dứt lời thò tay cầm tiểu đệ nhìn.
Lý Khỏa Nhi dâm đãng vỗ tiểu đệ của hắn, cười nói:
- Như thế nào, ngại chơi không chán sao. Nếu không thì tiếp tục! Ồ ơ, ta cũng bắt đầu ngứa rồi! Ngươi tiện nhân kia, có phải ở ngoài chơi nữ nhân không sạch sẽ gây bệnh hoa liễu không? Xem ta thiến ngươi đây!
Nam nhân kia kêu oan:
- Nào có! Từ khi phụng dưỡng công chúa thì tiểu nhân không thèm nhìn nữ nhân nào khác, ngay cả thê thiếp trong nhà còn không chạm vào. Công chúa tha mạng ah. . . Ah, ngứa quá! Ta đi lấy nước rửa!
Tần Tiêu hết sức nhịn không cười to, nhẹ nhàng xoay người lên xà ngang. Về sau ba người phân biệt dùng nước ấm rửa, cảm giác giống như đỡ hơn, lâm vào ngủ say.
Tần Tiêu từ trên xà ngang thả người xuống. Lấy ra một ống trúc chọc vào trong phòng, thổi một làn khói mê, trong nội tâm cười trộm nói: đây chính là Hình Trường Phong tổng hợp ‘ sở trường bách gia ’ độc môn bí chế thành, các ngươi phải ngủ tới sáng mai mới tỉnh!
Sau một lát! Tần Tiêu đẩy cửa đi vào phòng, nhìn qua ba người đang ôm nhau ngủ, căm giận thầm nghĩ: Khỏa Nhi ah Khỏa Nhi, ngươi đừng trách tỷ phu hèn hạ vô sỉ tâm ngoan thủ lạt! Không giáo huấn ngươi một chút ngươi còn không biết trời cao đất rộng. Xem mặt mũi của Tiên Nhi ta dùng chăn bông bao ngươi lại, đừng để chết cóng bên ngoài.
Việc này không nên chậm trễ, Tần Tiêu cầm lấy cái chăn bầy nhầy kia. Đem Khỏa Nhi và hai nam nhân kia lôi đi! Mỗi người còn cầm tiểu đệ không buông ra!
Tần Tiêu đem Lý Khỏa Nhi gói kỹ trong chăn. Lại nhảy ra ngoài cửa sổ, học con chuột kêu xèo...xèo vài tiếng! Lý Trọng Tuấn lái xe ngựa tới. Tần Tiêu lưng cõng Lý Khỏa Nhi mang lên xe. Lý Trọng Tuấn vui mừng quá đỗi, vạch trần chăn nhìn thấy mặt của Lý Khỏa Nhi. Không nhịn được muốn tát tay, Tần Tiêu giữ chặt hắn lại. Lý Trọng Tuấn miễn cưỡng nhịn xuống, gọi đánh xe rời đi.
Người của Đan Phượng môn Vũ Lâm Vệ thấy xe thái tử đi tới, đứng nghiêm cung kính thái tử, xe ngựa thông suốt đi thẳng vào đông cung, chạy vào sâu trong hậu viện.
Lý Trọng Tuấn cười nói:
- Đến đến, dừng lại. Cảnh tượng này làm ra phí một thời gian bố trí đấy. Mang người vào!
Tần Tiêu lưng cõng Lý Khỏa Nhi xuống xe, trịnh trọng dặn dò:
- Ta có việc cần nói trước, không thể làm quá mức!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.