“Thế nào?” Đến cổng bệnh viện, Phượng Nhan và Chu Tư liền tách ra. Phượng Nhan lên xe, bị mọi người đang chờ trong xe vây quanh.
“Còn có thể thế nào, không gặp được anh cả.” Phượng Nhan nhún vai tỏ vẻ bất lực.
Mộc Ngôn nhăn lại mi:“Lão đại mất trí nhớ, hơn nữa trí lực thoái hóa đến bảy tuổi, lúc nào có thể khôi phục chưa biết.”
“Vậy làm sao đây” Tô Mục tựa vào lòng Mộc Ngôn, kéo quần áo Mộc Ngôn, mặt nhỏ đau khổ nhăn nhó.
“Rau Trộn, đừng lo lắng, Lãnh Lệ kia yêu anh cả đến thảm, hắn sẽ chăm sóc tốt cho anh cả.” Phượng Nhan tuyệt không lo lắng.
Mộc Ngôn và Tô Mục nhìn nhau, bỗng nhiên cảm thấy cũng không gì lo lắng “Vậy chúng ta cứ mặc kệ như vậy à?” Nhưng mà cứ bỏ mặc anh cả như vậy có phải có chút không phúc hậu quá không?
Phượng Nhan liếc nhìn bọn họ ý tứ rất rõ ràng, vậy các cậu cứ đi quản đi. Hai người thực sáng suốt không nói.
Mấy cái này đều không quan trọng, hình ảnh quay lại phòng bệnh.
Lãnh Lệ mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Phượng Lưu xoa mắt ngồi dậy, mê man sương mù che kín cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, vội vàng chạy qua ôm người vào lòng.
Phượng Lưu an tâm tìm tư thế thoải mái tựa vào, nói mơ hồ không rõ “Tiểu Lãnh ra ngoài làm gì, bên ngoài rất vui à.”
Lãnh Lệ vỗ lưng Phượng Lưu dịu dàng trả lời:“Không có gì, ngài ngủ tiếp một lát, bậy giờ sẽ không ồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thieu-gia/3182874/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.