“Chủ nhân? Là bảo tôi sao? Anh là ai?” Phượng Lưu tay nắm lấy tay Lãnh Lệ lung lay, hiếu kì hỏi.
Lãnh Lệ mở to tròng mắt, đã khiếp sợ không biết nói gì cho phải. Vừa lúc bác sĩ bước vào, Lãnh Lệ cũng không còn chú ý đợi mệnh lệnh của Phượng Lưu mà vội vàng đứng lên kéo bác sĩ qua kiểm tra cho Phượng Lưu. Kết quả kiểm tra rất rõ ràng, đám bác sĩ bị tầm mắt băng lãnh của Lãnh Lệ gắt gao nhìn chằm chằm, mồ hôi lạnh ứa ra, sau lưng nhồn nhột, cuối cùng chỉ có thể lắp bắp nói cho Lãnh Lệ. Phượng Lưu bị tai nạn giao thông, đầu bị thương nặng dẫn đến mất trí nhớ, hơn nữa đầu óc hạ xuống chỉ như đứa bé bảy tuổi, lúc nào khôi phục chỉ có thể xem tự bản thân Phượng Lưu.
Lúc này, bác sĩ đều bị điều ra ngoài, dụng cụ cũng đều ở yêu cầu của Phượng Lưu tạm thời để đó không dùng. Lãnh Lệ quỳ bên giường, nhìn Phượng Lưu cười đến đầy mặt ngây thơ, trong nhất thời không biết nên vui hay nên buồn. Chủ nhân trở thành như bây giờ, quên hết mọi chuyện, đáng lý phải đau lòng nhưng tâm lý lại nhịn không được vui mừng. Chuyện của Sở Mạt Nhi, chuyện video, chủ nhân đều không nhớ rõ, vậy chủ nhân sẽ không vứt bỏ mình.
Phượng Lưu xoa gương mặt cứng đờ của Lãnh Lệ, trong mắt đầy ý cười:“Vì sao anh lúc nào không cười chứ, bản mặt bộ dáng một chút cũng rất khó coi.” Phượng Lưu bất mãn bĩu môi, kéo khóe miệng Lãnh Lệ ra.
Lãnh Lệ hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thieu-gia/3182872/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.