Hôm sau, Lãnh Lệ mở mắt ra, hắn nhìn gương mặt phóng đại trước mắt cười thỏa mãn, hôn hôn lên trán Phượng Lưu. Ừm, rất tốt, hạ sốt rồi.
Hắn đứng dậy xoa xoa hai chân có chút run lên vì máu không lưu thông rồi dịch lại chăn giúp Phượng Lưu, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Không bao lâu, Phượng Lưu cũng tỉnh dậy xoa xoa hai mắt ném băng hạ sốt ra, hắn bĩu môi, để chân trần mặc áo ngủ cứ thế đi ra ngoài. Thân thể có chút yếu, một lát đã thấy Lãnh Lệ đang bận rộn trong phòng bếp.
“Chủ nhân, thức dậy rồi à? Còn có chỗ nào không thoải mái không, bằng không hay đi lên giường nằm nghỉ ngơi đi.” Lãnh Lệ giúp Phượng Lưu sửa lại áo ngủ hơi trễ xuống, kéo ghế dựa bên cạnh ra.
“Hừ” Phượng Lưu quay đầu không thèm nhìn Lãnh Lệ mà tự ngồi vào một chiếc ghế dựa khác rồi cầm muỗng lên ăn cháo. Hắn sẽ không chỉ dựa vào cho ăn là bỏ qua đâu, thích ăn cháo hạt sen táo đỏ nhất, ừm, ngon, lại ăn một chén.
Lãnh Lệ nhìn Phượng Lưu biểu hiện tính trẻ con quay ót về phía mình, bát không lại đẩy về phía mình, hắn buồn cười múc thêm giúp hắn rồi đưa lại trước mặt hắn.
Phượng Lưu nghiêng mắt nhìn lén Lãnh Lệ, đến lúc nhìn thấy mắt Lãnh Lệ đầy ý cười thì lại nhanh chóng dời ánh mắt, bĩu môi: “Hừ” Bỏ một muỗng cháo vào miệng, đầu óc lại dời đến chỗ Lãnh Lệ, kết quả nóng đến đầu lưỡi, lung tung nuốt xuống lại bị sặc “Khụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-thieu-gia/3182876/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.