Dương Thiên im lặng, không biết phải nói gì cho đúng. Sự tình còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rất nhiều. Mẹ cùng đệ đệ của nàng đều đã bị người khác giết chết. Dựa theo hành động và lời nói của nàng, Dương Thiên chắc chắn Thanh Vũ có ý định đồng vu quy tận với đám người kia.
Có mặt Dương Thiên ở đây, đương nhiên sẽ ngăn cản nàng làm chuyện đó. Nhưng dù hắn có ngăn cản một lần, hai lần thậm chí mười lần thì có thể ngăn cản nàng cả đời sao. Một người tâm đã chết so với cái chết thật sự không khác nhau nhiều lắm. Trước tiên, Dương Thiên phải cho nàng một lý do để tiếp tục sống đã.
- Thanh Vũ, chuyện báo thù, ta sẽ giúp ngươi.
Hai mắt Thanh Vũ sáng lên, thể hiện sự vui mừng. Nàng biết bằng vào thực lực Trúc Cơ sơ kỳ của mình, dù liều mạng cũng không có hi vọng báo thù. Nếu Dương Thiên đồng ý hỗ trợ, vậy cơ hội thành công sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Dương Thiên, cảm ơn ngươi. Ngươi đã giúp ta nhiều lần như vậy, ta cũng chỉ có cách này để báo đáp ngươi.
Vừa nói, Thanh Vũ vừa đưa tay lên cởi nút áo. Thấy cử động của nàng, Dương Thiên vội ngăn lại:
- Ngươi nghĩ ta là người bSlxh1d như vậy sao. Đây đơn thuần là ta muốn giúp đỡ ngươi, không phải vì thân thể của ngươi. Mỹ nhân trong thiên hạ, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Ngươi nói, dựa vào thực lực của ta không thể có được các nàng sao?
Động tác của Thanh Vũ dừng lại, gương mặt đau khổ:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460547/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.