- Ngươi nói vậy là có ý gì. Không phải chúng ta luôn bị theo dõi từ khi đến đây hay sao?
Dương Thiên lắc đầu:
- Ta không nói đến chuyện đó. Theo ta đoán mỗi người đến đất nước này đều sẽ bị theo dõi. Nhưng chỉ là đứng từ xa hoặc dùng thiết bị quan sát mà thôi. Lần này thì khác, bọn hắn tiếp cận lại gần tìm cách nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta. Điều này có nghĩa là một trong hai chúng ta đã khiến bọn hắn chú ý.
Thanh Vũ gương mặt cũng chuyển sang vẻ nghiêm trọng, nàng đang bắt đầu lo lắng. Nếu đám người kia biết nàng đến đây trả thù và có kế hoạch chuẩn bị trước. Với sự chệnh lệch lớn như vậy, cơ hội báo thù của nàng chính là con số 0 tròn trĩnh.
- Ngươi muốn nói người đàn ông trong thang máy kia chính là người của bọn hắn?
- Đúng vậy, thủ đoạn của người này rất tinh vi nhưng làm sao qua mắt được ta. Kể từ khi hắn bắt đầu nghe lén ta đã phát hiện ra. Vì vậy ta mới dùng ngươi để diễn một vở kịch lừa gạt hắn.
Để tránh cho Thanh Vũ hiểu lầm, Dương Thiên giải thích khó rõ ràng. Tên này chẳng qua chỉ muốn biện hộ cho hành động chiếm tiện nghĩ vừa rồi mà thôi. Trên thực tế, hắn có hàng trăm cách để khiến tên kia thu được thông tin sai lệch như điều khiển trí óc hay chỉnh sửa âm thanh truyền đến. Có điều cổ nhân đã nói, đứng trước nhiều lựa chọn, cái nào tốt nhất thì làm. Trong trường hợp này, Dương Thiên ngu gì mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phong-luu-chan-tien/1460548/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.