Chương trước
Chương sau
Đền ma trong miệng vò quỷ chính là đền thần ngàn năm trước của Sở Minh Giai, đền thần đã từng thờ cúng Sơn Thần Kỳ Sơn.

Khi đó, linh khí Kỳ Sơn phong phú, hương khói trong đền thần thịnh vượng, Sơn Thần là tồn tại rất được các thôn dân kính ngưỡng.

Kết quả là bây giờ, tất cả mọi người đều quên chỗ này từng có thần linh, ngọn núi này đã từng là một ngọn núi thần.

Sắc mặt Sở Minh Giai không đẹp lắm, Giang Mãnh phát hiện rồi, nhưng anh không dám nói chuyện. Dù sao thì những năm qua anh một lòng chỉ muốn tìm sơn chủ, mà bỏ quên ngọn núi thần. Bây giờ núi thần bị mấy thứ đó chiếm cứ, danh tiếng còn tệ như vậy, anh chột dạ, không dám nói thêm chữ nào.

Chờ lát nữa nhìn thấy mấy thứ vô liêm sỉ đó, anh nhất định phải dạy dỗ bọn nó cho thật tốt!

Vò quỷ thò đầu ra, hai tay hai chân trong vò vươn ra, nắp hũ tro cốt ở trên đầu, chân ngắn nhỏ chạy nhanh như bay.

Hàn Phong Thần quả thực xem mê mẩn: “Mặc dù chân của nhóc quỷ này ngắn, nhưng đi đường nhanh thật!”

Cậu là một chàng trai cao gần một mét tám cũng không đuổi kịp nó.

Sắc trời càng ngày càng đen, từng đợt âm phong trong núi thổi tới, không ngừng đi sâu vào trong, con đường cũng càng ngày càng không thể nhìn rõ.

Hàn Phong Thần lại không nhịn được lẩm bẩm: “Thầy Giang ơi, chúng ta không bật đèn hả?”

Mặc dù người xem trong phòng livestream có thể xem mà không có vấn đề gì, nhưng bọn họ ở hiện trường thì không nhìn thấy gì hết!

Sở Minh Giai đột nhiên khẽ nói: “Đừng nói chuyện.”

Hàn Phong Thần lập tức im miệng.

Ánh trăng mông lung, cậu đột nhiên nhìn thấy chỗ không xa là một vùng hoang dã, cỏ cây hoang vu thấp lùn đìu hiu, một tòa nhà cũ nát xuất hiện ở trước mắt.

Nhìn kiến trúc kia, chắc hẳn là đền thần được mọi người xây dựng thời xưa.

Vách tường và nóc nhà vốn dĩ có bích họa màu sắc tươi đẹp, nhưng bây giờ đã phai màu và không nhìn thấy rõ nữa, vách tường đen thùi lùi, tất cả đều là rêu xanh khô héo.

Ba người đi tới cửa đền thần, Sở Minh Giai đi lên trước một bước quan sát chỗ bản thân đã từng sinh sống.

Bên trong đền thần rất rộng rãi, vào cửa là sẽ nhìn thấy một cái bàn thờ ngay giữa phòng, chỗ này cúng Thiên Hành Dạ Xoa chịu trách nhiệm tuần tra ngọn núi.

Mà lúc này, tượng thần Thiên Hành Dạ Xoa đã sớm hóa thành một đống phấn vụn.

Sở Minh Giai xoay đầu nhìn Giang Mãnh.

Giang Mãnh cầm máy quay phim lúng túng cúi đầu.

Vò quỷ chỉ vào bài vị trống không, nói: “Sơn chủ, Dạ Xoa của chị chạy mất rồi.”

Giang Mãnh xụ mặt: “Ai nói chạy rồi?”

Đờ mờ, rốt cuộc là ai tung tin vịt!

Vò quỷ bị anh trừng mắt nhìn thì rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Mọi người đều nói như vậy mà.”

Giang Mãnh: “...”

Hàn Phong Thần vừa rợn cả tóc gáy đánh giá đền thần cũ nát vừa không nhịn được hóng hớt: “Dạ Xoa là thứ gì? Hôm nay chúng ta đánh Dạ Xoa sao?”

Giang Mãnh: “...”

Sở Minh Giai chế nhạo nhìn Giang Mãnh, phổ cập khoa học cho Hàn Phong Thần: “Dạ Xoa là ác quỷ đứng đầu, lại chia thành Địa Hành Dạ Xoa và Thiên Hành Dạ Xoa, bọn họ được sinh ra từ trời đất, sinh ra đã là ác quỷ hại người.”

Giang Mãnh: “...”

Sở Minh Giai tiếp tục nói: “Nghe đồn bọn họ mặt xanh nanh vàng, tướng mạo xấu xí, tay cầm cây đinh ba và cây kích, cao tám mét, hung thần ác sát, nhìn thấy là phải khóc.”

Giang Mãnh: “...”

Hàn Phong Thần không rõ nguyên nhân, nên bắt đầu căng thẳng: “Không, không phải chứ? Hung tàn vậy? Vậy nếu không, nếu không chúng ta quay về trước đi?”

Hàn Phong Thần nói xong thì đã lui ra sau mấy bước, muốn rời khỏi đền ma ghê rợn này.

Bọn họ có tài đức gì mà lại dám xông vào đền ma của Thiên Hành Dạ Xoa vào ban đêm?

Vò quỷ chỉ vào Hàn Phong Thần cười: “Anh trai này nhát gan ghê.”

Hàn Phong Thần xụ mặt: “Cảm ơn, em cũng vậy thôi.”

Sở Minh Giai an ủi bọn họ: “Không cần sợ hãi, mặc dù Thiên Hành Dạ Xoa rất hung ác, nhưng bọn họ được thần linh cảm hóa, chỉ làm việc thiện, không có lòng hại người. Chỗ này không phải đền ma, mà là đền thần.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói xong, Sở Minh Giai đi vòng ra sau lưng bài vị của Dạ Xoa, chỗ đó còn có một bài vị trống rỗng.

“Sau lưng Dạ Xoa chính là Sơn Thần Kỳ Sơn mà nó bảo vệ.”

Sở Minh Giai nhìn bài vị đã từng là của mình, ánh mắt toát ra vẻ tiếc nuối.

Cô đã từng rất thích chỗ này.

Bây giờ, toàn bộ đền thần chỉ còn lại một cái khung rỗng lung lay sắp đổ, thần linh và những người ủng hộ cô đều đã biến mất.

Lúc nói tới đây, tất cả mọi người đều im lặng một lát, ngay cả các khán giả trong phòng livestream cũng cảm nhận được nỗi buồn của Sở Minh Giai.

[Chuyện gì thế, hình như chị Sở rất buồn bã thì phải?]

[Ê, có phải bởi vì không nhìn thấy Sơn Thần, cho nên Dạ Xoa cũng rời đi rồi không?]

[Trên thế giới này thật sự có thần linh? Nếu như có, vậy Dạ Xoa và thần linh sẽ có mối quan hệ bảo vệ lẫn nhau sao?]

[Nghe rất giống một câu chuyện tình yêu cảm động nhỉ?]

[Xem phòng livestream của chị Sở lâu rồi, thật sự là thấy nhiều nên không thấy lạ nữa. Vừa rồi Hàn Phong Thần nói chuyện với người trong suốt, tôi cũng cảm thấy bình thường rồi...]

[Đồng quan điểm với lầu trên, cho dù bây giờ nói chị Sở chính là Sơn Thần đã biến mất, tôi cũng tin luôn!]

[Đền thần này âm u quá, khắp nơi đều đen thui, vách tường cũng giống vậy, bàn cũng vậy, dưới đất còn có cỏ mọc nữa. Cứu với, bây giờ tôi nghi ngờ dưới nền đất của đền thần này có chôn thứ gì không?]

...

Sở Minh Giai đi loanh quanh trong đền thần hai vòng, không phát hiện ra thứ gì, trong đền thần trống trải, không có gì ở dưới nền đất hay trên mặt đất.

Sở Minh Giai yên lặng một lát, ngẩng đầu nhìn Giang Mãnh, thấp giọng hỏi: “Linh mạch đâu?”

Giang Mãnh nói anh hao phí một nửa thần lực để cứu lấy linh mạch của Kỳ Sơn đang suy kiệt, mà lúc Sở Minh Giai lên núi cũng rõ ràng cảm nhận được linh mạch tồn tại.

Nhưng trong đền thần không hề có.

Theo lý mà nói, chắc phải ở trong đền thần, đền thần ở trên lưng núi Kỳ Sơn.

Vẻ mặt Giang Mãnh nghiêm túc, cũng nhìn Sở Minh Giai, hai người cùng nghĩ đến một khả năng.

Đó là linh mạch của Kỳ Sơn đã bị dời đi, bị chiếm làm của riêng.

Vậy thì bây giờ chỉ cần bọn họ tìm ra kẻ chiếm linh mạch của Kỳ Sơn, có lẽ có thể phá vụ án mượn vận.

Bởi vì một vài nguyên nhân, cho nên tên kia cần khí vận ngập trời để làm cho bản thân có thành tựu.

Lúc bầu không khí giữa mấy người đang ngưng đọng, chỗ không xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, rừng rậm yên tĩnh đen trầm trông có vẻ đặc biệt dọa người...

Vẻ mặt mọi người sợ hãi, cũng nghe ra được đây là giọng của Trần Lập vừa bị “xe sang” đưa đi. Cho dù không nghe ra được, thì ở chỗ khỉ ho cò gáy này, trừ Trần Lập ra, phỏng chừng cũng không còn ai khác.

Hàn Phong Thần rợn cả tóc gáy. Cậu lập tức đứng sát Sở Minh Giai, sắc mặt trắng bệch, âm thanh run rẩy: “Ông ta sao, sao, sao thế?”

Phòng livestream: [Trời ơi, các chị em cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vừa rồi hay là chỉ có một mình tôi nghe thấy thôi á? Kinh hoàng jpg.]

[Tiếng thét này giống tiếng giết heo, không phải là tên cặn bã đó bước hụt té xuống núi chứ?]

[Cũng có thể là gặp phải heo rừng gì đó, Kỳ Sơn sâu như vậy, có lẽ thứ gì cũng có.]

[@Đồn cảnh sát huyện Kỳ Sơn: Mấy chú mau dậy làm việc đi ạ!]

...

Giang Mãnh lập tức khẽ nói với Sở Minh Giai: “Tôi đi ra ngoài xem thử, cô ở chỗ này đừng đi ra ngoài.”

Sở Minh Giai lắc đầu: “Cùng đi.”

Nói xong, cô vươn tay kéo Hàn Phong Thần: “Cậu ở trong đền thần đợi tôi?”

Hàn Phong Thần lập tức lắc đầu: “Không, không, không, không, không, em cũng đi cùng!”

Ba người, còn có một vò quỷ nhỏ tham gia náo nhiệt cùng chạy về phía tiếng thét chói tai.

Chỗ âm thanh truyền tới không xa, cách đền thần cũng chỉ là mấy chục mét. Giang Mãnh cầm máy quay phim, đi ở trước mặt mở đường, từ thị giác của người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thì nhìn thấy ống kính rung lên, khắp nơi đều là đất hoang mọc cỏ và đen thui. Bọn họ có thể nghe thấy tiếng gió hú, cùng với tiếng thở của ba người chạy thật nhanh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Phòng livestream: [Cứu mạng, thật là kích thích, vừa sợ vừa không nhịn được muốn xem.]

[Bây giờ tôi cũng không dám xem livestream nữa, chỉ sợ trong ống kính lay động đột nhiên có một vài thứ đáng sợ xuất hiện...]

[Không dám xem, nhưng lại rất muốn biết rốt cuộc tên cặn bã đó đã xảy ra chuyện gì! Mau lên, mau lên!]

...

Giang Mãnh dẫn đầu chạy lên một sườn núi nhỏ, ống kính hướng xuống dưới, các khán giả lập tức nhìn thấy tên bợm nhậu mặc áo lót quần cộc bị té ở sườn núi đang ngẩn ngơ nhìn thẳng, cả người đều đã bị đá và cây gai làm bị thương.

Sườn núi của núi này không cao, nhưng phía dưới là đá vụn lởm chởm, hơn nữa, cỏ cây rất cao. Dù bị ngã sẽ không chết, nhưng với trạng thái uống rượu cộng thêm trúng tà bây giờ của Trần Lập, nếu như không có ba người Sở Minh Giai phát hiện, đến ngày mai hoặc không đến hai ngày, có lẽ ông ta sẽ toi đời ở chỗ này thật.

Huống chi, núi này có nhiều sâu độc, cho dù không có dã thú, thì vết thương trên người ông ta cũng sẽ thu hút một số sâu độc.

Giang Mãnh xụ mặt cau mày.

Hàn Phong Thần kinh hãi: “Sao ông ta té xuống dưới rồi? Xe sang cũng có thể dẫn sai đường?”

Giang Mãnh đưa máy quay phim cho Hàn Phong Thần, còn mình thì chậm rãi đi xuống thăm dò hơi thở của Trần Lập. Lúc này, Trần Lập đột nhiên thở mạnh ra, sau đó ho sặc sụa.

Sở Minh Giai lạnh mặt: “Khoan hãy để ý tới ông ta, có lẽ cảnh sát sắp đến rồi, giao cho bọn họ xử lý đi.”

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Chưa đi được mấy bước, một cơn gió đột nhiên thổi qua, vừa rồi còn có thể xuyên qua ánh trăng thấy rõ đồi núi, lúc này bị sương mù màu trắng bao phủ. Sương trắng đậm phủ kín khắp núi, tầm mắt chỉ có thể nhìn được trong phạm vi tầm một mét.

Hàn Phong Thần dán thật sát vào Sở Minh Giai, vươn tay nắm chặt vạt áo của cô, cả người đều căng thẳng không dám nói chuyện.

Sở Minh Giai đột nhiên đưa tay ra vẫy mạnh giữa hư không, gió lớn đột ngột nổi lên. Hàn Phong Thần bị gió thổi mà nheo mắt lại, cả người cũng ở trong trạng thái ngơ ngác.

Sao gió ở núi này nói đến là đến, đột ngột như thế, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng!

Các khán giả trong phòng livestream thấy gió lớn nổi lên, sương trắng trong núi bị thổi tan.

[Có phải trên núi hoang có thứ gì đó không? Hình như tôi nhìn thấy rất nhiều bóng đen lớn!]

[Có ai tới phân tích khoa học một chút không, vì sao trên núi hoang trống trải sẽ có bóng đen khổng lồ? Nhìn giống ảo ảnh.]

[Tôi đoán là thành phố ma quỷ, cây cối chung quanh không thể nào tạo ra bóng đen này, trừ phi là hiện tượng linh dị không cách nào giải thích được.]

[Các bạn phân tích một ngàn câu cũng không thực tế bằng xem biểu cảm của Thần Thần! Miệng cậu ấy há to tới nỗi có thể nhét vừa quả trứng gà rồi kìa!]

[Xem ra quả nhiên là thành phố ma quỷ! Đã thế này rồi còn không mau chạy?]

[Thần Thần mau chạy đi! Đừng đến chỗ như thế này nữa! Có thể tới vào ban ngày!]

...

Sở Minh Giai thấp giọng nói: “Hàn Phong Thần, đứng ra sau lưng tôi.”

Sắc mặt Hàn Phong Thần trắng bệch trốn ra sau lưng Sở Minh Giai.

Chỉ nhìn thấy ở ngay phía trước bọn họ, ở cách đó không tới mười mét, một tửu lầu cao chừng mười tầng đang đứng ở trên chỗ đất hoang, bên ngoài tửu lầu có một cái cổng chào bằng vàng, trên cổng chào khắc bốn chữ to: [Thần Cung Sơn Chủ]

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần: “Khó trách trong đền thần trống rỗng, thì ra Sơn Thần phát đại tài, mua biệt thự vàng!”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai mỉm cười: “Cậu câm miệng cho tôi.”

Giang Mãnh đi qua, nhìn kiến trúc to lớn ở chỗ không xa. Tiếng ma quỷ ở bên trong huyên náo, tiếng nhạc ồn ào, mà ở ngay chỗ này, Giang Mãnh cảm nhận được hơi thở của linh mạch.

Sắc mặt Giang Mãnh lạnh lùng: “Xem ra chỗ này chính là hang ổ của nó.”

Sở Minh Giai: “Cậu khoan hãy nhúc nhích, tôi muốn đích thân đi vào trong gặp vị Sơn Thần này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.