Chương trước
Chương sau
Chuỗi hạt này là thứ mà Trần Minh đeo lúc nhỏ, đã rất lâu cậu ấy không nhìn thấy nó. Dù sao cũng không phải là chuỗi hạt đắt tiền, là lúc nhỏ cậu ấy tự mua, rất thích cho nên đeo mấy năm.

Sau này không biết lạc đâu mất rồi.

Trần Minh cầm chuỗi hạt, kinh ngạc hỏi: “Chị Sở, chuỗi hạt này là tâm trận?”

Sở Minh Giai gật đầu: “Đối phương muốn sửa phong thủy nhà em, hút khí vận của nhà em, cho nên lấy toàn bộ nhà cũ của em làm trận pháp. Sân nhà làm mắt trận, chuỗi hạt này là vật bên người em, vì vậy, bị bọn họ cầm đi làm chất dẫn cho trận pháp.”

Trần Minh vẫn không hiểu lắm: “Nhưng đây là vì sao?”

Hàn Phong Thần im lặng nhìn Trần Minh: “Chuyện này mà cậu còn chưa nghe hiểu? Ý chị ấy là những người đó tốn sức làm những chuyện này, mục đích chủ yếu là cậu, bọn họ muốn tìm cậu để mượn vận.”

Trần Minh: “...”

Vừa rồi Sở Minh Giai nói phong thủy nhà cậu ấy tốt, cậu ấy đã liên kết giữa phong thủy và bố. Nếu phong thủy tốt, sao có thể sinh ra người như vậy?

Nhưng bây giờ cậu ấy kịp phản ứng, người mà tổ tiên phù hộ là cậu ấy mà không phải là ông bố bợm nhậu.

Hàn Phong Thần lại nói: “Mạng cậu lớn thật, hai người trước bị mượn vận, cũng đã...”

Cậu tạm dừng, thở dài: “May mắn là cậu không sao.”

Mặc dù Trần Minh không xem livestream, nhưng hai ngày qua, mọi người trong thị trấn nhỏ bàn luận sôi nổi, đều đang nói về chuyện mượn vận, ít nhiều gì cậu ấy cũng nghe nói một chút.

Nếu cậu ấy cũng là mục tiêu bị mượn vận, vậy vì sao cậu ấy không sao chết?

Giang Mãnh trả chuỗi hạt lại cho Trần Minh, trận pháp trong nhà cũ đã bị phá.

Lúc này, Trần Lập đang say khướt đột nhiên vứt chai rượu đứng lên, vừa đi ra ngoài cửa vừa lẩm bẩm: “Bạn gái mình đến đón mình rồi, mình phải đi thôi. Xe của cô ấy ở đâu nhỉ?”

Trần Lập nhìn thẳng đi ra ngoài, như thể không nhìn thấy đám người Sở Minh Giai đứng ở cửa.

Mấy người phụ nữ đứng ở không xa hóng hớt cũng mở miệng nói: “Ôi chao, ông Trần lại uống say nổi điên rồi.”

“Trước kia ông ta không như vậy, gần đây làm sao thế?”

“Có khi là uống nhiều rượu, đầu óc hỏng rồi. Mấy người xem ngày nào ông ta cũng uống chai rượu đó mà, có thùng nào bị dọn ra ngoài đâu.”

“Chậc, tôi xem tên bợm nhậu này không giống say rượu, mà giống trúng tà.”

...

Phòng livestream cũng đang thảo luận vấn đề này: [Người này tám phần là trúng tà, tôi có dự cảm đáng sợ.]

[Chắc chắc không phải uống say, uống say rồi sẽ như vậy hả? Mấy người xem ánh mắt của ông ta đi, rất kỳ lạ.]

[Người này trúng tà là đáng đời, thứ cặn bã như vậy đáng chết.]

...

Trần Minh nhìn bóng lưng Trần Lập rời đi, muốn nhấc chân đuổi theo thì bị Sở Minh Giai kéo lại.

Sở Minh Giai nhỏ giọng: “Cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ.”

Trần Minh lo lắng nói nhỏ: “Nhưng còn chưa tìm được Tiểu Duẫn.”

Có lẽ đi theo Trần Lập thì có thể tìm thấy được.

Sở Minh Giai vẫn lắc đầu, quay đầu nói với Lưu Quân: “Lần này, chú không cần đi theo. Giang Mãnh và Hàn Phong Thần đi theo tôi là được, Trần Minh cũng vậy, ở trong nhà chờ tin tức đi.”

Sắc mặt Sở Minh Giai nghiêm túc, Lưu Quân vốn rất tin tưởng cô, lần này lập tức gật đầu, đưa máy quay phim nhỏ trong tay cho Giang Mãnh: “Vậy thầy Giang à, vất vả cậu rồi nhé?”

Giang Mãnh nhận máy quay phim, cũng nghiêm túc gật đầu.

Hàn Phong Thần nhận thức được tình huống lần này và hai lần trước không giống nhau. Lần này có lẽ sẽ càng hung hiểm hơn, gặp phải đối thủ càng đáng sợ hơn.

Nhưng vì sao chỗ hung hiểm như vậy còn cần cậu đi theo?

Cậu chỉ là một cậu nhóc vị thành niên thôi mà!

Hàn Phong Thần nắm chặt vạt áo Sở Minh Giai: “Chị ơi, tôi cũng cùng bọn họ ở chỗ này đợi chị về nhé?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sở Minh Giai nhìn cậu lắc đầu: “Không được, cậu phải đi theo tôi.”

Hàn Phong Thần: “...”

Hàn Phong Thần cảm thấy bản thân là khách mời, quả thật nên đi theo Sở Minh Giai.

Nhưng sự thật là cậu sợ quá, bĩu môi tỏ vẻ đáng thương, song, Sở Minh Giai không hề dao động.

Giang Mãnh thu lại hơi thở của mình. Bây giờ, cơ thể của Sở Minh Giai \là người phàm, ba người bọn họ đi xa xa theo Trần Lập về phía Kỳ Sơn.

Dãy núi Kỳ Sơn nối tiếp nhau, muốn đi tới chỗ sâu trong Kỳ Sơn cũng không dễ.

Rừng cây trong núi rậm rạp, cỏ dại mọc lan tràn. Quay lại ngọn núi thần bản thân quen thuộc, Sở Minh Giai cảm nhận được linh mạch yếu ớt của ngọn núi thần.

So với linh khí Kỳ Sơn phong phú ngàn năm trước, quả thực là một trời một vực.

Linh mạch của Kỳ Sơn đang khô cạn. Rốt cuộc là ai phá hoại ngọn núi thần của cô như vậy? Tốt nhất đừng để cô tìm thấy, nếu không, cô nhất định một quyền đập chết đối phương.

Đi được nửa đường, Giang Mãnh dẫn đầu đi đến trước mặt Sở Minh Giai, mở đường cho Sở Minh Giai. Cây có gai sẽ làm da bị thương, Giang Mãnh nhìn thấy ống tay áo của Sở Minh Giai cũng bị rách rồi, có chút đau lòng.

Hàn Phong Thần đi sau lưng Sở Minh Giai thì lại thê thảm.

Cậu chủ chưa bao giờ tới núi hoang, lúc thì cậu lo lắng sẽ gặp rắn, côn trùng hay dã thú, lúc thì lại lo lắng sẽ có bẫy của thợ săn. Chưa được bao lâu, cậu lại lo lắng Kỳ Sơn sâu như vậy, trong đó có thứ gì đáng sợ hơn thì sao?

Ngay cả cánh tay của mình bị trầy mà Hàn Phong Thần cũng không để ý, cả đường đều lo lắng đề phòng. Trọng điểm là Giang Mãnh bảo cậu đi ở sau cùng, cậu không nhịn được quay đầu nhìn, luôn cảm thấy sau lưng có người.

Người trong phòng livestream cũng xem mà trong lòng sợ hãi: [Núi này đúng là ngay cả đường đi cũng không có, cứ đi như vậy vào trong thật sự không có chuyện gì sao?]

[Đáng sợ, họ Trần kia mỗi lần uống say đều mộng du lên núi như vậy sao? Ông ta thật sự còn có thể tìm được đường về nhà à? Nửa đêm ông ta tỉnh táo rồi phát hiện bản thân ở trong núi, chẳng lẽ không sợ à?]

[Cho nên tình huống này thật sự không phải là uống say thông thường, nhất định là trúng tà rồi!]

[Núi ma quả nhiên danh xứng với thực, chỉ thông qua phòng livestream thôi mà tôi cũng cảm thấy rợn người. Ngay cả đường đi cũng không có, đúng là khổ cực cho chị Sở rồi.]

[Một bà chủ lo liệu việc nhà của nhà họ Hàn giàu nứt đố đổ vách, vì nổi tiếng mà ngay cả tính mạng cũng không quan tâm, đúng là không còn lời nào để nói.]

Đám người bôi nhọ vừa xuất hiện, lập tức có người phản bác: [Cho cô nổi tiếng kiểu này thì cô có muốn không? Nếu cô có can đảm thì livestream Kỳ Sơn đi, chúng tôi cũng xem của cô thôi!]

[Chị Sở còn tri kỷ bảo Trần Minh và trợ lý quay phim đợi ở nhà, thế mà bảo Thần Thần đi theo lên núi. Quả nhiên là mẹ kế, cố ý giày vò Thần Thần ha?]

[Lầu trên đừng kéo antifan cho Thần Thần được không? Bạn có muốn xem thử tên của phòng livestream rồi nói tiếp không?]

...

Tên của phòng livestream: Phòng livestream thám hiểm của ngôi sao Hàn Phong Thần

Bình luận trực tiếp: “...”

Đám người bôi nhọ cạn lời, muốn bôi nhọ cũng không tìm được điểm chen vào.

Đoàn người đi theo Trần Lập ba, bốn tiếng.

Mặc dù khu vực Kỳ Sơn này không tính là dốc, nhưng Kỳ Sơn rất sâu, thường xuyên phải đi lên đi xuống sườn núi, còn đều là cỏ dại, đi đường cũng rất khó khăn.

Hàn Phong Thần sắp mệt chết.

Ánh mắt Trần Lập đăm đăm, luôn kiên định đi đến một chỗ. Đi tới đoạn sau, con đường không còn quá khó đi n nữa, cỏ dại đều bị đạp ở dưới chân, tạo thành một con đường núi như dành cho động vật.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sở Minh Giai nhỏ giọng nói: “Xem ra ông ta đến đây không ít lần, ngay cả đường đi cũng có luôn rồi.”

Hàn Phong Thần lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển hỏi nhỏ: “Chị ơi, chúng ta còn phải đi theo bao lâu?”

Sở Minh Giai: “Chắc là sắp rồi.”

Bọn họ đã sắp đi đến chỗ sâu nhất trong Kỳ Sơn, hơn nữa đã đến lúc hoàng hôn, giờ này, chắc hẳn bọn chúng sắp bắt đầu hoạt động.

Sở Minh Giai nghĩ không sai, lại đi nửa hơn tiếng nữa, Trần Lập đột nhiên đứng im.

Âm phong thổi đến, mây đen che kín bầu trời và một ít nắng chiều, toàn bộ Kỳ Sơn bị bóng tối bao phủ, sương trắng, đêm tối bao phủ, xung quanh đen thui.

Lông tơ của Hàn Phong Thần lập tức dựng đứng, mà vò quỷ vốn luôn yên tĩnh ngồi xổm trên đầu Giang Mãnh, lập tức “vút” một cái rúc đầu vào trong, bởi vì sợ mà cái vò lắc lư.

Giang Mãnh thấp giọng nói: “Bọn chúng đến đón người rồi.”

Giang Mãnh mới nói xong, Hàn Phong Thần chớp mắt, đột nhiên nhìn thấy trên núi đen thui đột nhiên có một con đường đất vàng rộng rãi xuất hiện, một chiếc xe nhỏ màu đen chậm rãi đi tới bên cạnh Trần Lập.

Trần Lập nhìn thấy chiếc xe, cười hí hí hai tiếng, theo sau chiếc xe sang trọng đi về phía trước.

Hàn Phong Thần cho rằng ông ta sẽ lên xe: “...”

Hàn Phong Thần: “Không phải nói xe sang có thể chứa tám người ngồi à? Sao ông ta không lên xe?”

Vẻ mặt Sở Minh Giai nghiêm túc hơn: “Bởi vì là giấy dán, ông ta ngồi vào sẽ sập.”

Hàn Phong Thần: “...”

Lông tóc Hàn Phong Thần dựng đứng, sắc mặt trắng bệch.

Sở Minh Giai nói như vậy xong, cậu đột nhiên nghĩ tới vừa rồi hình như cậu không nhìn rõ thứ ngồi ở ghế lái. Cho nên, lái xe là...

Là cái gì?

Hàn Phong Thần nổi da gà, cậu nuốt nước miếng, dán chặt vào Sở Minh Giai, nói bằng giọng gió: “Chị ơi, em muốn đi về.”

Hàn Phong Thần sắp khóc rồi.

Chuyện này thật sự là quá kinh khủng rồi! QAQ.

Mặc dù người trong phòng livestream không nhìn thấy gì, nhưng nhìn thấy biểu cảm và động tác của Trần Lập, cùng với cuộc trao đổi của ba người Sở Minh Giai thì cũng có thể phân tích đại khái.

[A a a a, đáng sợ thật đấy các chị em! Cho nên họ Trần này bị bọn chúng đón đi chưa?]

[Tôi không hiểu luôn! Trần Lập không chỉ một lần bị như vậy, vì sao còn có thể hoàn hảo không hao tổn về đến nhà? Còn có thể sống bình thường, uống rượu, thậm chí đánh chửi con trai!]

[Có lẽ thật ra bọn chúng cũng rất chê ông ta không?]

[Vậy bọn chúng đón ông ta đi là vì sao? Cũng không có khả năng vì mượn vận của ông ta chứ?]

[Đến tận bây giờ, Tiểu Duẫn vẫn chưa được tìm ra. Cô bé không bị đưa đi rồi chứ?]

[Trời ơi, ngàn vạn lần đừng đi theo qua đó nữa! Biết chị Sở lợi hại, nhưng cũng không thể thật sự đi theo như vậy tới hang ổ của đối phương chứ? Nhìn chỗ hoang vu này đi, làm người mà như vậy là thiệt thòi lắm á!]

...

Hàn Phong Thần căng thẳng nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi: “Chị ơi, chúng ta còn đi theo không?”

Sở Minh Giai gật đầu: “Dĩ nhiên rồi, đã đi tới chỗ này rồi, không đi qua đó thì chẳng phải là công dã tràng?”

Hàn Phong Thần: “...”

Cho rằng mấy thứ này lái xe đến đón Trần Lập, cho nên Sở Minh Giai không lập tức đuổi theo, đợi bọn chúng đi hết rồi mới chuẩn bị đi theo.

Giang Mãnh bỏ vò quỷ trên đầu xuống đất, nói với bé: “Nhóc quỷ, dẫn đường đi.”

Vò quỷ: “...”

Vò quỷ ăn rất nhiều kẹo của Giang Mãnh, lúc này cũng ngại từ chối, nhưng nhóc thật sự rất sợ.

Nhóc lo lắng nói: “Vậy em sẽ đưa mọi người tới đền ma thôi nha, nhiều hơn nữa là không được đâu á!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.