Chương trước
Chương sau
Dạ du linh trong miệng vò quỷ là một thứ tương tự yêu quái, chúng nó ngưng tụ từ linh khí trong đất trời, biến ảo thành dáng vẻ trẻ con loài người, luôn ẩn hiện vào lúc nửa đêm. Bình thường mười mấy con chúng nó sẽ tụ tập ở bên nhau, nắm tay nhau nửa đêm dạo chơi ngọn núi.

Nó được người ta gọi là thần đi đêm, bởi vì bản thân chúng nó là linh khí trong đất trời, vì vậy trong tình huống bình thường cũng sẽ không bị công kích.

Vò quỷ căng thẳng nói: “Nó… dạ du linh mới to cỡ em thôi, bộp một cái, cứ như vậy bị đập chết luôn, hu hu hu hu.”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai không nói chuyện mà nhìn Trần Minh thu dọn nhà cửa. Mấy người không đi vào trong, đứng ở cửa nghe bố Trần Minh ở trong lải nhải, nói nhà bạn gái ông ta sang trọng cỡ nào, quả thực là giống lâu đài, lại nói xe sang mà bạn gái ông ta mỗi ngày phái đến đón ông ta rộng rãi cỡ nào, bên trong có thể chứa được tám người.

Nghe tới chỗ này, Hàn Phong Thần thật sự mất kiên nhẫn. Cậu nói nhỏ: “Xe sang gì mà chứa được tám người? Xe buýt chỉ chứa được năm người thôi mà ta?”

Hàn Phong Thần nghĩ nát óc cũng không ra.

Trần Minh lúng túng nói với Sở Minh Giai: “Từ lần trước Tiểu Duẫn quay về không bao lâu thì ông ta đã như vậy. Em không thường thấy ông ta ra ngoài, nhưng mỗi ngày ông ta đều khoe mẽ về cô bạn gái nhà giàu của ông ta.”

Nói đến chỗ này, sắc mặt Trần Minh chết lặng: “Em không quan tâm bạn gái của ông ta, em chỉ muốn biết rốt cuộc ông ta vứt Tiểu Duẫn ở đâu thôi. Em tìm một ngày một đêm rồi cũng chưa tìm được.”

Trước kia, bình thường cậu ấy vẫn có thể tìm được, hôm nay mãi không có tin tức, như vậy vẫn là lần đầu tiên, cộng thêm sự khác thường của bố khiến cho Trần Minh sợ. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gọi cho Sở Minh Giai.

Sở Minh Giai an ủi cậu ấy: “Em gái cậu không sao đâu, mặc dù tạm thời không tìm được, nhưng cậu cũng đừng vội.”

Có lời nói này của Sở Minh Giai, Trần Minh lập tức yên tâm. Sở Minh Giai rất bình tĩnh, nói chuyện vô cùng chín chắn khiến cho Trần Minh rất yên tâm.

Sở Minh Giai nhìn bố của Trần Minh trầm tư mấy giây, đột nhiên mở miệng hỏi: “Lần đầu tiên em gái cậu đi lạc là bố cậu dẫn đi ra ngoài hay tự cô bé đi lạc?”

Trần Minh ngẫm lại, lắc đầu: “Lần đầu tiên, không nhớ rõ nữa, em ấy thường xuyên đi lạc.”

Hình như từ nhỏ cậu ấy vẫn luôn đi tìm em gái. Em gái nhỏ hơn cậu ấy bốn tuổi, năm nay mới 12 tuổi. Từ nhỏ cô bé đã mắc chứng tự kỷ, không thích gần gũi với ai, vả lại không hay nói chuyện.

Cho nên mỗi lần đi lạc, Trần Minh đều phải tìm rất lâu.

“Nhưng em nhớ có một lần,” Trần Minh tức giận nói: “Ông ta dẫn Tiểu Duẫn lên Kỳ Sơn, không dẫn về. Lúc em về, nghe hàng xóm nói là Trần Lập muốn vứt bỏ Tiểu Duẫn, bởi vì không muốn bị người ta chê cười là có một đứa con gái mắc bệnh tự kỷ.”

Trần Lập chính là bố của Trần Minh.

Thật ra nguyên nhân chủ yếu là Trần Lập cảm thấy con gái không có tương lai, sau này không thể đi ra ngoài làm việc kiếm tiền, còn ở trong nhà ăn cơm của ông ta, sống trong nhà của ông ta, còn không bằng vứt đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hàn Phong Thần cười khẩy: “Lần này, nếu không tìm được em gái cậu thì kiện ông ta bỏ con không nuôi.”

Các khán giả trong phòng livestream nghe thấy vậy thì cũng rất tức giận: [Quả nhiên không phải người nào cũng xứng làm bố mẹ!]

[Cặn bã, bây giờ có thể kiện ông ta bỏ con không nuôi! Không biết ông ta đã vứt con gái bao nhiêu lần rồi!]

[Hi vọng có thể tìm được Tiểu Duẫn. Nếu không tìm được, phải khiến cho thứ cặn bã này đền mạng mới được!]

[Xem phòng livestream của chị Sở là không gấp được. Có khi tối nay đào mộ xong, chuyện lại đảo chiều rồi, mọi người bình tĩnh.]

[Bợm nhậu bỏ con gái, chuyện có đảo chiều được thì cũng là tội nhân!]

...

Sở Minh Giai nhìn bố trí trong nhà Trần Minh, lại đi một vòng bên ngoài căn nhà, càng xem càng cảm thấy kỳ lạ.

Cô một lần nữa quay lại cửa rồi đứng yên, hỏi Giang Mãnh: “Nhìn ra được điểm kỳ lạ chưa?”

Giang Mãnh gật đầu, thấp giọng nói: “Chỗ này có bày trận, trận Đại Thất Quan.”

Hàn Phong Thần đến gần, căng thẳng hỏi: “Chị ơi, trận gì á? Đừng nói lại chôn cái gì dưới đất nữa nha, muốn mượn vận hả?”

Cậu nói xong thì cả người nổi da gà, ánh mắt lo lắng nhìn căn nhà.

Cậu luôn cảm thấy không biết nhà này là nhà gì, chắc chắc lại chôn một hũ tro cốt rồi.

Giang Mãnh nhìn thấy Hàn Phong Thần lại nắm chặt vạt áo Sở Minh Giai không thả, vẻ mặt lạnh xuống. Anh không quan tâm Lưu Quân đang giơ máy quay ghi hình bọn họ mà kéo tay Hàn Phong Thần ra.

Hàn Phong Thần đang lo lắng, bị anh kéo thì giật mình. Cậu có phản ứng rất lớn, giật bắn người, xoay đầu nhìn anh: “Anh làm gì thế?”

Giang Mãnh nhìn vạt áo bị cậu nắm nhăn nhúm, lạnh giọng mở miệng: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Vả lại, còn một câu nói mà anh không nói ra, Sở Minh Giai là mẹ kế của Hàn Phong Thần, nào có con riêng đối xử với mẹ kế như vậy? Quả thực là cực kỳ bất kính.

Giang Mãnh càng nhìn Hàn Phong Thần càng không vừa mắt. Hàn Phong Thần bị ánh mắt ghê rợn của anh nhìn chằm chằm, chột dạ thu tay lại.

Giang Mãnh không đeo micro, lời anh nói các khán giả trong livestream không nghe rõ được, nhưng các khán giả đã nhìn thấy động tác của anh!

[Đậu xanh, xin lỗi tổng giám đốc Hàn, tôi đẩy thuyền hai phút trước đã.]

[Không thể không nói là cameraman thật sự rất để ý tới chị Sở, hình như mỗi lần đều là anh ấy chắn trước người chị Sở. Chắc anh ấy không kiêm thêm vệ sĩ đâu ha? Đầu chó.jpg.]

[Vả lại cameraman Giang rất phòng bị đối với Thần Thần. Đêm đó lúc ở trong nhà ma, ánh mắt của anh ấy hận không thể kéo Thần Thần ra ngoài.]

...

Phòng livestream của Sở Minh Giai rất hot, người hâm mộ cũng càng ngày càng nhiều. Mỗi ngày Giang Mãnh đều ở bên cạnh cô, dĩ nhiên đã hấp dẫn một đống người hâm mộ cặp đôi đẩy thuyền hai người.

Sở Minh Giai chưa bao giờ chú ý tới chuyện này, cái gì mà cặp đôi hay là không cặp đôi, ở trong mắt cô chỉ là một lao động miễn phí dùng để đào mộ.

Sở Minh Giai nhìn Giang Mãnh: “Phá trận pháp trước đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Mãnh gật đầu, lập tức đi quanh nhà bắt đầu kiểm tra vị trí của tâm trận.

Giang Mãnh vừa đi, Hàn Phong Thần lại căng thẳng tiến tới bên cạnh Sở Minh Giai, thận trọng hỏi: “Chị ơi, phải đào mộ ạ?”

Sở Minh Giai: “...”

Sở Minh Giai lắc đầu: “Không cần, lần này không có mộ.”

Hàn Phong Thần thở phào thật dài, anh sờ vào chuỗi hạt Sở Minh Giai đưa cho anh, chắp hai tay lại: “Tốt quá, ngày nào cũng đào mộ, tôi không chịu nổi đâu.”

Từ lúc cậu tới tham gia chương trình, ngay từ ngày đầu tiên đã hối hận. Nào là đào mộ nào là em bé quỷ, cậu quả thực vô cùng hối hận, hối hận muốn thúi ruột.

Sở Minh Giai nhìn phòng livestream, xoay đầu lại nhìn thấy Trần Minh đứng ở bên cạnh, vì vậy kiên nhẫn giải thích cho Trần Minh: “Nhà này của cậu không có vấn đề, nhưng bình thường, nền móng tổ trạch liên quan tới phong thủy tổ tiên nhà mình. Nếu phong thủy và khí vận của nhà cậu tốt, người có đạo hạnh tới bày một chút sẽ phá hư hoặc dời phong thủy nhà cậu đi.”

Nhiều người thế hệ trước rất tin vào những chuyện này, cho nên lúc xây nhà sẽ mời đại sư trong nghề đến xem trước. Có một vài ngôi nhà ở khu vực phía Nam còn phải xây dựng giếng trời. Giếng trời không phải là thứ mà người bình thường có thể mở được. Rất nhiều người trong nghề chuyên tâm nghiên cứu đạo này mấy chục năm mới dám giúp người mở giếng trời, mà giờ đây những người trong nghề này cũng càng lúc càng ít.

Mở giếng trời tốt thì là bồn tụ bảo, có thể tập hợp linh khí trời đất nhật nguyệt, nhưng nếu mở không tốt thì sẽ phản tác dụng.

Trong nhà Trần Minh có một giếng trời to, Sở Minh Giai xem qua rồi, giếng trời được mở rất khá. Nếu nói điểm tai hại duy nhất chính là rất dễ dàng làm tâm trận, bị người ta mượn vận.

Trần Minh chau mày: “Nhà em có phong thủy như vậy, còn tốt được sao?”

Nếu phong thủy tốt, có thể sinh ra người như bố cậu ư?

Nói ra bị người ta cười chết mất.

Trần Minh xoay đầu nhìn Sở Minh Giai, ngượng ngùng giải thích: “Chị Sở, em không phải là không tin chị. Em chỉ...”

Cậu ấy tạm dừng, gãi đầu: “Em cảm thấy... Ôi, thôi vậy.”

Cậu ấy cảm thấy bản thân thật khó hiểu.

Nếu phong thủy tốt, có thể sinh ra người như bố cậu ư?

Phòng livestream: [Ha ha ha ha, cười chết mất, đứa bé này nói chuyện thật thà quá.]

[Chắc không phải vì số mệnh của nhà cậu bị người ta dời đi, cho nên bố cậu mới biến thành dáng vẻ này chứ?]

[Khó nói nha, nhưng quả thật rất có khả năng.]

...

Sở Minh Giai lắc đầu: “Phong thủy của tổ tiên không được thể hiện trên người của con người. Muốn vực dậy một gia tộc, thường thường chỉ cần một người là đủ.”

Trần Minh vẫn không hiểu, sự chú ý của cậu ấy không ở đây mà đang nghĩ về em gái của mình.

Lúc này, Giang Mãnh đi từ sau nhà ra, cầm một chuỗi hạt gỗ đưa cho Sở Minh Giai xem: “Tìm thấy tâm trận rồi.”

Tâm trận chỉ là một chuỗi hạt gỗ, mọi người ở đây đều khiếp sợ.

Trần Minh bất ngờ nói: “Cái này, cái này hình như là của em!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.